BỎ QUA HỜN GIẬN

0
10
Bạch Cúc

Bạch Cúc

P/s: Xin dành tặng cho những ai đang yêu, và “sẽ” yêu 

Sáng nay trời đổ mưa, là cơn mưa đầu mùa tôi đã mong chờ rất lâu… 

Nếu bạn ở vùng biển, bạn sẽ hiểu giá trị của một cơn mưa quý giá như thế nào, phải khó khăn lắm gió và mây mới có duyên hội tụ để tạo thành một cơn mưa. Vì thế, cơn mưa đầu mùa làm tôi nhớ đến “Em”, nhớ cô bé xinh xắn với đôi mắt đỏ sưng húp khi em vừa bước vào homestay. Em cúi mặt lẩn tránh tiếng chào hỏi của tôi, tôi biết em ngượng ngùng, em không che giấu được nỗi buồn giận, có lẽ em vừa xung đột với người bạn trai trên con đường đến homestay… 

Đợi em thư thả ít phút tôi chủ động tiến đến bên em, tôi bảo:

“Chị nhìn em và nhớ cái ngày chị và bạn trai đi từ Đà Lạt xuống Phan Rang rồi tiến về Sài Gòn. Cung đường đó đẹp như mơ nhưng… chị đã đánh mất những giây phút quý giá nhất!

Chị hờn giận anh ấy, do thế, khung cảnh dù đẹp bao nhiêu bỗng hóa thành vô nghĩa, chỉ còn những nặng nề, bực dọc và khi ngồi nhớ lại, chị bỗng tiếc ngẩn ngơ… 

Chị tiếc đã tự mình phá hủy những khoảnh khắc đẹp nhất, phá hủy quãng thời gian hiếm hoi được ở bên cạnh người mình thương yêu, vì lý do gì vậy?… Chẳng có lý do gì cụ thể ngoài chuyện hờn giận nắng mưa thất thường của con gái…”

Em bỗng ngẩng nhìn tôi, mắt em tròn xoe ngạc nhiên giống như tôi đã nói đúng tâm trạng. Không để em kịp hoàn hồn, tôi vội nói tiếp:

“Để có một chút thời gian đi nghỉ dưỡng, ắt hẳn tụi em đã phải chuẩn bị khá lâu, đã háo hức mong chờ, đã nôn nóng đợi tới giây phút được kề cận bên nhau trong khung cảnh lãng mạn thế này. Vậy lý do gì để cãi vã, để hờn giận nhau, liệu có đáng không? Tại sao không bỏ qua những vụn vặt, buông bỏ cố chấp để cùng nhau tận hưởng không gian và thời gian, để sau này em không bao giờ phải hối tiếc, phải buồn và nhớ những gì mình đã bỏ lỡ!”…

Em bỗng nở nụ cười thật tươi, thở hắt ra như vừa trút được gánh nặng. Em ríu rít nắm lấy tay tôi mừng vui như đứa trẻ được quà. Em cảm ơn tôi, tôi quay lại và thấy người bạn trai của em cũng đang rơm rớm nước mắt cảm động. Thì ra cậu ấy lặng lẽ đứng bên ngoài cửa và cũng đã nghe hết câu chuyện. Đôi mắt cậu hấp háy, hàm chứa sự tri ân và lời cảm ơn chân thành. Đôi bạn trẻ ấy đã vui trở lại, họ bắt đầu líu lo, âu yếm bên nhau trong hạnh phúc trọn vẹn.

Bạn thấy đó, đôi khi chúng ta đã vô tình bỏ lỡ rất nhiều cơ hội yêu thương, bỏ lỡ rất nhiều khoảnh khắc hạnh phúc chỉ vì những hờn giận vớ vẩn. Tôi nhớ mình đã nổi cơn giận block fb, zalo và mọi nguồn liên lạc với người mình thương, sau khi chúng tôi hết giận và kết nối lại, người ấy nói với tôi rằng: “Anh không giận em đã cắt đứt liên lạc, anh chỉ tiếc là nửa ngày, một ngày, tiếc thời gian đó đã trôi đi và chúng ta không được nói chuyện với nhau, lỡ 1 trong 2 xảy ra chuyện gì trong quãng thời gian đó, thì biết làm sao đây? Chúng ta có phải ân hận và tiếc nuối mãi về sau?”.

Vậy đó, giờ đây khi đã trải qua một vài cuộc tình, giờ ngồi đơn độc nơi đây ngắm cơn mưa đầu mùa tôi bỗng nhận ra mình dở hơi nhiều lắm. Để có một cơn mưa thế này mây và gió cũng phải chờ đợi duyên hợp từ rất lâu… Để có một cuộc tình chúng ta cũng phải đi lướt qua rất nhiều người và chờ đợi nhân duyên cùng sự hạnh ngộ. Vậy cớ chi phải bỏ lỡ những phút giây hạnh phúc? Cớ chi phải dày vò đay nghiến nhau cho thỏa lòng riêng? 

Hãy biết: Mọi hiện tượng vận hành do nhân duyên sanh khởi, con người là duyên hợp, sự vật là duyên hợp, không một chuyện tình nào tự nó mà thành, phải đợi đủ nhân duyên mới thành đôi. Do thế, xin hãy sống thật trọn vẹn trong những giây phút hiện tại, để mãi mãi về sau, cho dù chẳng may duyên có lỡ, bạn cũng chẳng ngại ngần nói với ai kia: 

“Người thương ơi, xin đành hẹn kiếp sau!”

https://www.facebook.com/bachcuc.loannguyen/posts/pfbid0MvoAJ1os7e917G54QCYY5Qi8FVEqfLjC9JEQXW3bj45aHEa8cfukFaakCQ7UmykPl