Jul 6
Anh Chiến đưa đến chỗ tôi một thanh niên rất trẻ, cậu ta chỉ khoảng 19 tuổi, mặt mũi thư sinh, hiền lành. Cái áo len cậu ta mặc giá đến cả chỉ vàng lúc đó.
Cậu em chào hỏi mọi người rất lễ phép, tôi tưởng anh Chiến chỉ chở cậu đi đâu, anh tạt vào làm vài điếu. Tôi nói.
– Anh đưa nó vào đây làm gì.
Anh Chiến.
– Cho nó hút.
Tôi gắt.
– Anh đưa nó vào đời làm gì, khổ nó ra, em không cho nó hút. Nó chưa biết thì đừng để nó dây vào.
Anh Chiến cười khà khà.
– Con xin bố, nó lạị chả hút đến mấy năm rồi.
Cậu em cười xuê xoa.
– Em nghiện từ năm 15 tuổi rồi anh ạ.
Tôi nửa tin, nửa ngờ, đưa cái dọc thuốc để cậu ta tự làm. Rất thành thạo, cậu em vê thuốc đánh ngoay ngoáy tra và lõ diện, nâng dọc mời anh em đúng cách chơi, rồi kéo thiện nghệ đến khi điếu thuốc chui sạch vào lõ. Người chưa hút thế nào cũng bị dập điếu thuốc tắt nửa chừng. Thuốc phiện hút cũng giống thuốc lào là tra thuốc vào lõ rồi dí vào ngọn lửa. Nhưng nó là nhựa, người hút phải biết điều chỉnh hơi nếu không nhựa chảy nhanh hay chậm đều dẫn đến tắc.
Thằng em làm một bữa đúng 10 điếu, cữ của một kẻ nghiện có thâm niên kha khá.
Tên nó là Hiệp, nhà có 2 chị em. Bố mẹ nó cưng nó như vàng, ông bố làm nghề vẽ biển quảng cáo được rất khá tiền. Trước ông làm ở văn hoá tuyên truyền, chuyên làm băng rôn cho lễ lạt, hội nghị, viết thiếp, bằng khen..về hưu nhân nhà mặt phố, ông mở nghề vẽ biển quảng cáo kiếm được rất khá tiền.
Nhà thằng Hiệp ở gần Cổng Tử Trưởng bên Gia Lâm, đó là khu vực đầu đường vào trường trung học Nguyễn Gia Thiều. Chẳng hiểu thời ông Trọng tổng bí thư đi học ở trường đó, cái tên đó đã có chưa. Nhưng những năm 90 thì cái tên Cổng Tử Trưởng là cái tên rất quen thuộc với dân nghiện ở bên Gia Lâm.
Từ học cấp 3 nó đã hút rồi, trong một lá thư bố nó viết cho nó vào năm 1995, ông cũng khẳng định điều ấy. Thế nhưng ông vẫn có đoạn viết về những thành phần bạn của nó, trong đó ông viết thằng Hiếu Phất Lộc là một trong những thằng rủ rê con ông ấy sa ngã.
Tôi và thằng Hiệp chỉ biết nhau chừng một năm, đến năm 1994 tôi đi tù, từ đó biệt tăm nhau đến năm 2015 mới gặp lại. Tức bẵng hơn 20 năm chúng tôi không biết gì về nhau.
Nó sau này được bố chạy cho đi Ba Lan, lấy vợ con bên đó, không còn nghiện nữa. Nó nhắn tin tôi qua Facebook với cái hình của nó năm 2015 và hỏi tôi có nhận ra ai không.
Tôi nhìn lúc nhận ra, nó mừng lắm và hôm sau sang thăm tôi.
Nó kể năm 2010 khi tôi và nhà văn Võ Thị Hảo có gặp một số người ở Ba Lan nói chuyện về văn học, nó có nghe tên quen nhưng không nghĩ đó là tôi.
Thăm tôi với túi quà khệ nệ, anh em hàn huyện chuyện ngày xưa, rồi nó về.
Một tuần sau nó gọi điện cho tôi nói.
– Anh ơi, có người chuyển cho em 270 nghìn, anh nhận hộ và giữ cho em.
Có cặp vợ chồng đến nhà tôi, họ sắp tiền ra và bảo tôi đếm rồi ký nhận.
Tôi bảo tôi chỉ nhận hộ, tôi không đếm và không ký nhận gì cả. Nếu tin thì đưa, không thì cầm về.
Cặp vợ chồng gọi điện cho Hiệp, cuối cùng họ đồng ý cứ thế đưa tôi bọc tiền.
Một tuần nó cũng chẳng sang, rồi nó gọi điện.
– Anh ơi, em không sang được vì bận, anh cầm tiền sang Thuỵ Sĩ, ở khách sạn này, anh gặp người này và đưa tiền cho họ, họ sẽ giao lại cho anh 7 cái đồng hồ và 2 cái điện thoại. Anh cầm về giữ, lúc nào em sang em lấy.
Tôi đi chuyến xe khách rẻ tiền sang Thuỵ Sĩ, tiền để trong chiếc ba lô cũ, cũ và xoàng như bộ quần áo tôi mặc trên người. Lúc xe xuống nghỉ trạm ăn uống, như bao người khác, tôi cũng chẳng thèm xách cái ba lô ấy theo người.
Cái khách sạn ấy là tâm điểm của dân buôn đồng hồ tứ xứ trên thế giới đổ về. Tôi đưa tiền cho một gã Tây Ban Nha, gã ấy đã sắp ra đúng những món đồ mà Hiệp dặn.
Tôi trở về cất những món đồ ấy kỹ trong nhà, khi Hiệp sang đưa lại cho nó. Nó nói với tôi về chuyện buôn đồng hồ. Lúc đó tôi chỉ có vốn hơn 15 nghìn, đó là tiền học bổng tôi dè sẻn và tiền bán cuốn Nói Trong Im Lặng cho một nhà xuất bản bên Hà Lan. Tôi bắt tay buôn bán đồng hồ, nhưng chỉ hạng thấp như Omega, Longines, Poljot loanh quanh tầm trên dưới 1 nghìn eu một cái. Trung bình mỗi cái lãi từ 1 đến 2 trăm euro, tháng tôi bán được đến vài chục cái. Có ngày bán đến 7, 8 cái. Nhiều người mua chẳng đeo, để đó. Họ nói mua chơi của Hiếu Gió một cái làm kỷ niệm.
Vì tôi nói chỉ viết đến năm 27 tuổi, cho nên mạch về Hiệp phải kể luôn. Bây giờ chúng tôi người mang quốc tịch Đức, người mang quốc tịch Ba Lan.
Dưới đây là lá thư bố Hiệp viết cho nó vào năm 1995. Ông đã mất rồi, tiếc ông không còn sống để tôi thanh minh với ông rằng ngày xưa đó, Hiệp nghiện không phải do tôi rủ rê.
Hết phần về một số anh em cũ, tôi sẽ chuyển sang phần viết về quãng đời trong tù vì tội tàng trữ, tổ chức sử dụng chất ma tuý. Tôi có nhiều người quý mến, họ không biết lắm về quá khứ của tôi. Đến lúc tôi kể thật những gì mình đã làm hồi trẻ.
Tôi không có mơ ước mình trở thành người thế này thế nọ mà phải cần lý lịch trong sáng, cho nên quá khứ thế nào thì cứ viết vậy.
Lá thư của bố Hiệp viết năm 1995 và con của Hiệp, con của tôi năm 2019.