“KẺ CHẾT GIẢ”

    0
    393

    Đỗ Ngà

    Facebook đã có từ lâu, nhưng mãi thứ 6 ngày 13 của 13 năm sau, Thái Thượng Hoàng của một vương quốc nọ mới biết dùng đến nó. Ngày đầu tiên dùng facebook, lão Thái mở Smartphone hàng hiệu ra lướt dòng Newsfeed. Vừa mới ghé mắt vào phone, lão Thái bỗng tối sầm mặt lại. Liền sau đó khuôn mặt lão chuyển sang màu gấc chín, lão quay qua vừa nói với cô vợ trẻ mà tay rung lên vì tức, lão nói:

    -Em xem này! Bọn nó tung tin anh chết.

    – Vậy cơ à? Vậy thì anh cứ chết đi.

    -ĐM, mầy trù tao à?

    -Không phải, anh chỉ giả chết, chỉ có chết anh mới vĩ đại và sống mãi như vua cha.

    -Thế thì anh phải sống ra sao sau khi giả chết?

    -Anh sẽ cải trang thành người khác, và sống như vậy để thấy xã hội tung hô mình.

    -Ừ hén! Vậy mà anh nghĩ không ra.

    Thế là hôm sau triều đình cho phát tang. Đám tang thật to lớn, người đến thăm viếng nờm nợp với toàn là những vị tai to mặt lớn, đương kiêm hoàng thượng làm lễ truy điệu một cách trang nghiêm và rất hoành tráng. Chưa hết, bên ngoài nhà tang lễ còn có khoảng 10 ngàn thanh thiếu niên bò đỏ được triều đình trả công 500 ngàn mỗi ngày để chúng khóc thảm thiết cho sự ra đi của lão. Vì vậy, trong lốt áo người khác, lão Thái cảm thấy hài lòng lắm. Lão tự nhủ “ta cũng vĩ đại giống vua cha thật” và mỉm cười về căn nhà quen thuộc chìm trong trong giấc mơ đẹp.

    Một thời gian sau, triều đình cho xây dựng một khu lăng mộ 100 ha hoành tráng. Từ lễ khởi công đến ngày hoàn thành vỏn vẹn chỉ có 2 tháng, nhưng công trình đã hoàn thành một cách xuất sắc. Trong lăng đó, người ta đặt một cỗ quan tài trống. Nhìn lăng mộ mới tựa lăng Ba Đình, phía trước lăng cũng có quảng trường rộng không thua gì quảng trường Ba Đình – nơi mà lão thường làm chủ các cuộc mít tinh lớn. Lão Thái lấy làm hài lòng lắm.

    Một hôm, trong vai trò người lạ đến thăm lăng mộ mình, lão Thái thấy dân cũng đến thăm. Bụng đầy phấn khích, lão hỏi một người đang đứng ngắm lăng mộ:

    -Chứ chú thấy lăng mộ này thế nào?

    -ĐM, chết rồi còn ngốn 100 ha đất của dân nghèo, ngốn hàng chục triệu đô của dân xây lăng mộ. ĐM, hắn chết còn khốn nạn.

    Lão Thái vừa nghe xong thì cơn tức bùng lên ngay lập tức, lão muốn nện cho thằng dân kia một đấm, nhưng lão giằng cơn tức vì chợt nghĩ ra “Ồ! Mình chết rồi mà? Nện nó mình lộ tung tích sao?”, thế là lão quyết định không tấn công. Về nhà lòng lão nặng trĩu. Lão không ăn cơm được vì lão không ngờ dân căm ghét và chửi lão thậm tệ đến như vậy. Tinh thần của lão suy sụp hẳn.

    Nhiều ngày sau, lão không ăn uống gì nữa vì thấy những quang vinh mà lão có được té ra toàn là ảo tưởng. Chịu không không nổi trước cú sốc quá lớn, một đêm không trăng lão âm thầm đến lăng mộ của mình, chui vào quan tài, tự đậy mắp và nhắm mắt cùng với lọ thuốc ngủ đã được trút rỗng trên tay. Lão đã ra đi, và ra đi vĩnh viễn với lòng nặng trĩu rằng “mình là kẻ khốn nạn” trong mắt toàn dân chứ chả phải một đấng vĩ đại nào cả. Thế là từ lời đồn, lão trở thành kẻ chết thật./.

    (Đỗ Ngà phỏng theo một truyện ngắn nào đấy mà hắn đã được học từ thời phổ thông. Truyện “Kẻ Chết Giả”)