Hôm ấy là sáng tháng 8, trời oi ả từ sớm. Hai buồng đầu điểm danh xong đến buồng thứ ba. Tất cả tù ngồi xổm ngoài sân theo lệnh cán bộ Hiểu lần lượt đứng dậy đi vào buồng giam. Tôi trèo lên cửa sổ trên cao nhìn qua bức tường sang khu sân kiên giam.
Đến thằng cuối cùng là Thành Đít To, bỗng nhiên nó sấn đến sát cán bộ Hiểu, tay nó đưa cho cán bộ một cái mẩu sắt mỏng sắc, theo phản xạ Hiểu cầm,
Bất ngờ tay kia Thành cầm cái con dạo cạo rạch vào bụng nó. Máu phun loang lổ, Thành Đít To bám chặt lấy người cán bộ trực trại đại uý Hiểu hét rống như lợn bị chọc tiết.
– Hiểu ơi, mày giết tao à, Hiểu ơi sao mày lại giết tao.
Thành Đít To nằm lăn lộn, giãy dụa dưới đất, nó cứ thế gào.
– Hiểu ơi, địt mẹ thằng Hiểu mày chết rồi con ạ, mày giết người giữa ban ngày ban mặt sao, mày cán bộ mà thế à con.
Cán bộ Hiểu tay cầm mẩu sắt, không biết quăng đi đâu, lúng ta lúng túng, ấp úng nói với bọn tù trong buồng đang trố mắt nhìn.
– Chúng mày làm chứng nhé, tự nó rạch bụng nó, không phải tao.
Bọn tù lao nhao.
– Địt mẹ ông, tay ông cầm dao đấy lại đổ tại nó, địt mẹ cán bộ giết người trại ơi, ban giám thị ơi.
Bọn chúng đồng loạt lay cửa sắt rầm rầm, thằng Thành nằm dưới đất vẫn vữa giãy đành đạch vừa chửi, vừa khóc. Còn bọn trong phụ hoa la to theo
– Thằng Hiểu giết người, địt mẹ thằng Hiểu giết người.
Cán bộ Hiểu quay ngược, quay xuôi, ngó thấy mình đang bám cửa sổ sát cười toét miệng, ông ta nói.
– Thằng Hiếu mày làm chứng cho tao nhé.
Mình cười.
– Có, tôi làm chứng cho, ông yên tâm.
Cán bộ Hiểu quay ra nói.
– Bọn này nó vu tao, chúng nó cùng hội với nhau.
Bọn buồng kia chửi mình.
– Đm thằng Hiếu, mày có nhìn thấy gì mà làm chứng.?
Mình cười nói to.
– Bố mày nhìn thấy ông Hiểu cầm mẩu sắt, còn thằng Thành nằm dưới đất bụng chảy máu, nó và chúng mày bảo ông ấy giết nó. Chứng thế còn thế nào, nhìn sao nói vậy thôi.
Cán bộ Hiểu mặt tái xám, chạy vội mở cửa sân ra khu trại gọi người khiêng thằng Thành đít to đi cấp cứu.
Ngay lúc sau, ban giám thị lùa hết bọn biệt giam đi lấy cung vụ ” giết người ”. Mình chỉ bảo ở bên trong, lúc quay ra thấy cán bộ Hiểu cầm mẩu sắt, thằng Thành thì chảy máu nằm dưới đất, miệng nó bảo ông Hiểu giết nó. Ngoài ra không biết gì hơn.
Cả một tuần sau đó, thằng Thành Đít To ở trạm xá, nó mặc áo phanh bụng, lộ cái vết băng to tướng, đi lại khênh khạng nghênh ngang khắp trại, kiếm chác cơ man nào là đồ cho bọn kiên giam, mua bán đổi chác đủ thứ. Nó còn tự do trèo qua cái cửa sắt vào khu biệt giam đưa đồ. Lúc cho mình thuốc lào và gói chè, mình hỏi sao mày chơi ông ấy ác thế. Nó kể.
– Đm ông không biết đấy thôi, thằng Hiểu này súc vật, tôi gặp gia đình đã găm 5 lít ( 5 trăm nghìn ) để ông Khang cho tôi về buồng trung. Thằng Hiểu nó đoán được, nó ý kiến, bảo tôi về thế nào cũng đánh nhau, nên tôi bị biệt giam mãi.
Mình nói.
– Thế mày phải nói ông Khang chứ, ông ấy cầm tiền thì phải lo, kệ mẹ việc các ông ấy tự lo với nhau.
Thành Đít To thầm thì.
– Ông Khang Nhá bảo kiểu gì ông cũng cho thằng này đi ngoại tuyến, ” khật ” nó cho lão Phu Béo làm trực trại. Thằng Hiểu này giờ nịnh tôi ghê lắm, tôi đéo bảo nhà viết đơn tố cáo nó là may. Hết tuần này thể nào cũng bị ” khật”.
Tuần sau Phu Béo làm trực trại thay cho Hiểu Khàn. Thành Đít To về buồng trung khi hết băng bó, vết rạch chỉ sâu có hai hay ba milimet dài chừng 7cm, cũng chóng lành.
Đại uý Phu Béo tướng mạo dữ dằn, ác ôn hơn cả Hiểu Khàn, Khang Nhá.
Thấy phải mở cửa mấy lần để áp giải mình đi gặp ban giáo dục, nhìn ban giáo dục ngọt nhạt với mình, Phu Béo lúc áp giải về buồng, mình vào trong, hắn khoá cửa lại nói.
– Loại mày làm doạ ai, làm đéo gì được tao.
Mình quay ra chửi luôn.
– ông thích tôi làm ngay.
Phu Béo gằn tiếng cười nói.
– Cho mày làm đéo gì, tao cũng nguyên 4 sao. Tao biết hết văn tù chúng mày.
Mình bảo.
– Cán bộ biết hết văn vở tù, tù cũng biết hết văn vở cán bộ. Tôi mà làm gì, ông còn nguyên 4 sao thật đấy, nhưng cũng rụng ” chục vé ”. Đời nào trên cục họ nhận đơn, rồi họ gọi ông bảo ông Phu ơi tôi biết ông bị oan, bọn tù nó thù nó nói xấu ông, chúng tôi tin ông là càn bộ tốt. Rồi ông cảm ơn họ suông một câu là xong. Nay ông cà tôi đấy nhé, đời tôi biệt giam một mình thế này là bi đát nhất trại, lỡ tăng xông, đột quị nhồi máu cơ tim thì không ai kêu hộ, chỉ có nước chết, sống khổ thế mà chả làm gì, ông cũng có tư thù với tôi. Tại ông đấy nhé.
Phu Béo hằm hằm đi ra sân, đóng cửa sân rầm một tiếng thị uy. Một lúc lâu sau lại mò vào, thấy tôi lúi húi cậy sàn, Phu Béo gọi thì thầm như buôn bạc giả với nhau.
– Hiếu, Hiếu, mày làm cái gì đấy, đm mày phá huỷ tài sản trại à?
Mình nhẩy xuống sàn, thấy lão ấy thì thầm thế, nên cũng thì thầm lại.
– Ông xoay tôi con dao tôi cậy gỗ, dùng tay không đau quá, tôi mất ông 2 lít. Anh em giúp nhau cái.
Phu Béo đứng ngoài ngó nghiêng nói nhỏ.
– Giúp mày phá hoại à, không giúp, mày thiếu đéo gì dao mà làm trò. Mà tao ban nãy nói thế thôi, chứ tao cả mày có gì với nhau đâu. Đừng để bụng.
Mình ngoan ngoãn.
– Vâng, đấy là thầy nói thế lúc trước, làm em cũng ngạc nhiên, thầy trò mình có bao giờ chuyện gì đâu.
Phu Béo tươi nét mặt.
– Ừ thôi, cải tạo cho tốt nhé Hiếu, giữ gìn sức khoẻ về còn làm lại cuộc đời, làm người tốt cho gia đình khỏi lo lắng em à. Tao thấy em có bản lĩnh làm lại cuộc đời, chứ như bọn ở đây thì chán lắm, ra rồi lại vào thôi.
( Đoạn này đưa lại, vì đã viết trước kia )
………………………………………..
Phần 23.
Có tiếng mở cửa sân dù không phải giờ mang cơm hay điểm, tôi nghĩ chắc lại gọi lên gặp ông ban giáo dục, ngó ra thấy ông Hùng Mõm. Lâu quá không gặp cũng mừng quýnh, hỏi ông.
– Thầy học về rồi ạ ?
Ông Hùng Mõm nhăn nhó, mặt ông lúc nào cũng nhăn nhó, đăm chiêu. Ông lầm lỳ không nói gì, đến trước cửa buồng gằn giọng đanh lại.
– Mày biết thằng Dũng và thằng Hội là người ông Hưng Xoong gửi, sao mày ngu thế đụng chúng nó trong trại.
Tôi cười.
– Em biết, nhưng mà vào đây nghỉ ngơi trước khi về cũng tốt chứ thầy, một mình yên tĩnh và yên bình luôn. Hạn tù sắp về ai chẳng có, thầy nhìn vụ Sơn Đen cả Khánh Con đánh ông Dũng thì biết, em chọn hạn nhỏ để né hạn lớn thôi.
Ông Hùng bớt nhăn mặt, ông xuống giọng.
– Mày đơn tù, viết ba cái linh tinh, xúi dục tù tố cáo cán bộ. Người ta lo mày về mày lên cục tố cáo. Tao bảo mày không làm thế đâu. Tao đứng ra bảo đảm là mày sẽ không làm đấy. Cả ông Hỷ cũng phải nói như thế. Mày đưa hết những cái tờ giấy mày viết đây.
Tôi mò vào chỗ nằm, lấy dưới chiếu ra tập giấy tôi viết những vụ việc tôi từng chứng kiến đưa cho ông Hùng Mõm. Trong đó có một lá thư khác của Triều ký, nhưng không phải gửi ban giám thị mà gửi..
– Kính gửi cục quản lý trại giam, kính gửi các cơ quan truyền thông đại chúng….
Tôi xin trình bày sự việc như sau….
Tôi đã phạm tội hình sự, bị toà kết án và cục quản lý trại giam đưa về trại Văn Hoà để học tập, rèn luyện, nhận thức rõ về hành vi phạm tội của mình, ăn năn hối cải học tập, lao động, phấn đấu cải tạo thành con người tốt, có ích cho xã hội…dưới sự quản lý và giáo dục của cán bộ trại.
Nhưng qua việc trên, bản thân tôi và gia đình tôi cảm thấy với một môi trường như này, những người tù nói chung và bản thân tôi nói riêng không còn tin tưởng vào sự giáo dục của trại, chúng tôi cảm thấy bi quan và không có niềm tin, chỗ dựa để cải tạo thành người tốt được…
Những sự việc này xảy ra trong nhiều năm ở trại, không chỉ ảnh hưởng đến tinh thần cải tạo của tôi và những người tù khác, mà còn ảnh hưởng đến niềm tin của biết bao gia đình có con em đang cải tạo trong trại, ảnh hưởng đến việc giáo dục cải tạo tù nhân, nó minh chứng cho việc những người đi cải tạo sẽ không tốt hơn mà sẽ càng xấu hơn khi họ ra tù, bởi trong quá trình cải tạo họ được chứng kiến những điều rất đáng lên án….
Ông Hùng cầm tập giấy tôi viết, lặng lẽ đi.
Âm thanh tiếng khoá cửa sân khu không vui tai như lúc mở cửa mang cơm hay quà.
Hôm sau trực trại đưa tôi lên ban giáo dục, ở đó có ông Hỷ và ông Hùng cùng với ông ban giáo dục đang ngồi chờ.
Ông Hỷ là người vụng ăn nói, xưa nay ông chỉ chửi tù, lúc nói gì tình cảm nhất ông cũng chỉ cộc lốc vài câu. Ông nói.
– Mày làm tao phiền quá Hiếu ạ.
Ông Hùng Mõm cũng ấp úng.
– Chả hiểu mày thế nào.
Cả hai ân nhân đang bối rối trước ban giáo dục, nếu mình tôi với ban giáo dục, thái độ của tôi ắt hẳn sẽ khá. Tôi thở dài nói.
– Các thầy ơn em với em nhiều, bảo sao em sẽ làm vậy. Em làm thế cho các ban biết thôi , chứ em về cũng không nói với ai đâu.
Ông ban giáo dục giờ mới nhẹ nhàng hỏi.
– Ngoài những cái anh viết ở đây, anh còn để đơn từ nào ở đâu không ?
Tôi lắc đầu.
– Những cái này em viết ra, nó vẫn trong đầu em, em không cần phải để đâu nữa làm gì.
Ông ban giáo dục cầm những tờ giấy tôi viết đi ra ngoài.
Hai ông Hùng và Hỷ ngồi lại với tôi, họ phàn nàn , trách móc, ca cẩm một hồi. Tôi chỉ cúi đầu vâng dạ, không dám nói lại nửa câu, các ông bảo gì, dặn gì tôi cũng gật, cũng khẳng định làm theo.
Lát sau ông ban giáo dục quay vào, tôi nghĩ ông ấy chỉ sang phòng bên để nghe hai ông thầy cũ xỉ vả tôi, ông nói.
– Thôi thầy trò tâm sự nhau thế cũng hiểu hết nhau rồi, anh Hùng đưa anh Hiếu về buồng nghỉ đi.
Tôi đứng dậy đi theo ông Hùng, ông Hỷ nói với ban giáo dục.
– Thằng này tôi đã nói là nó nghe, tính nó ngang lắm, chẳng biết sợ gì đâu.
Ông Hỷ nói đúng là tôi nghe ông ấy, nhưng ông nói sai cái đoạn tôi không biết sợ gì đâu, tôi sợ ông và ông Hùng. Tôi gặp cấp trên của các ông, tinh thần tôi haó hức như gặp đối thủ chơi cờ.
Nhưng chỉ thấy ông là tôi run, luống cuống, nói năng ấp úng.
Ông Hùng mở cửa cho tôi vào, ông nói.
– Tao vì mày mà phải về đấy, ông Bình gọi tao về nói chuyện với mày, tao bảo có gì với mày đâu mà bảo được, ông Bình nói là ông Hỷ mách là mày nể tao lắm, tao đành phải xin nghỉ học mấy hôm về trại.
Tôi cười nói với ông.
– Thì đúng em rất nể thầy mà.
Ông Hùng.
– Tao biết mày chứ, tao luôn coi mày như anh em.
Ông nói xong chào tôi rồi đi. Sau này tôi hết án về, thờ gian sau quay lại trại, ông Hùng vẫn làm trực trại. Tôi gọi ông ra hàng nước, nói chuyện nhờ đưa một thằng cháu con ông anh quen về đội vệ sinh của trại, ông …