THÁNG NĂM Ở ĐẠI TRẠI (Kỳ 6)

2
33
Photo by Hoang Viet
   

Truyện 

MAI SƠN

ba 

CHỜ MÃI nhưng người thợ điện không đến và người bán đèn pin sạc cũng không đến. Có lẽ bảo vệ của tòa nhà đã không cho hai người này lên đây. Hồng luôn miệng nói điều đó từ khi giờ hẹn với họ đã qua. Anh và Bình nóng nảy đi tới đi lui trong phòng, có lúc va vào nhau. Không khí chợt nóng lên như bên trong căn hầm chiến sự. 

Bình lên tiếng: 

Những trò này chưa hết đâu. 

Anh hỏi: 

Có thể là những trò gì nữa, Bình? 

Không thể đoán trước được. – Bình đáp. 

Hồng lục lọi trong ba lô lấy ra mấy hộp xôi, bánh chưng, mấy lon bia, nói: 

Em mua vội mấy thứ này, biết rằng các anh không thiết tha gì cơm nước. Anh Bình chắc cũng vậy. Nhưng các anh phải giữ sức khỏe, để chiến đấu với quỉ dữ. 

Vừa nói Hồng vừa đưa cho mỗi người một gói xôi. 

Bình nhận gói xôi, nói: 

Tôi có thể làm được gì cho căn nhà này sáng lên hơn được thì cho tôi biết, nếu không, có lẽ tôi phải về đây. Mai chúng ta gặp lại. Anh đáp ngay:

Ừ, mày về đi. Tao cũng mừng là mày về sớm với bà xã. Có gì mai tính. 

Hồng không muốn chia tay Bình khi vừa mới gặp anh, nhưng không có lý do gì giữ anh lại, chỉ biết nói: Anh ngồi ăn hết gói xôi rồi về. 

Bình cười, nói khéo:
Thôi, xôi này ngon, tôi phải mang về cho bà xã một nửa. 

Còn lại hai người trong căn phòng mang một màu ánh sáng khác hẳn với toàn bộ chung cư. Có những cặp mắt cú vọ nào đang nhìn vào căn hộ này? Không biết trong đầu Hồng còn nung nấu ý định phục hồi nguồn điện, nguồn nước trong nhà nữa không, anh tự hỏi? 

Anh kêu lên: 

Không có điện, thậm chí không có ánh sáng, tụi mình có thể mò mẫm xoay xở trong bóng tối, nhưng không có nước thì làm sao qua được đêm nay, hả em? 

Giờ thì anh đi đâu cũng không thoát khỏi sự canh chừng quấy rối của họ. Nhưng có lẽ chúng ta phải rời khỏi đây thôi. Vì có thể ngày mai họ sẽ khóa cửa bên ngoài rồi đổ keo vào ổ khóa. 

Sao em có thể nghĩ ra những điều ghê gớm đó? – Anh sửng sốt nhìn Hồng. Trong bóng tối ánh mắt của anh có thể thắp sáng lên chút ít căn phòng. 

Mình đi nhanh đi đã, rồi em nói sau. 

Anh vội vã lấy ít quần áo, tư trang. Hồng cũng tìm cái gì đó trong hộc tủ. 

Em tìm gì? – Anh hỏi. Băng keo. 

Hai người vội vã đi ra khỏi nhà. Hồng đẩy cánh cửa lại, quấn băng keo đầy ngập cái ổ khóa, làm thành một trái banh tròn vo. 

Em làm gì vậy? 

Mình cứ chủ động vậy đi. Bọn chúng sẽ tưởng có người của chúng làm việc này rồi. 

Cô ngắm nghía trái banh ổ khóa hồi lâu như nhà ảo thuật nhìn dụng cụ đồ nghề của mình. Hai người không đi thang máy, nhưng khi bước được vài bước lần theo cầu thang bộ thì lập tức đèn điện dọc cầu thang bộ tắt ngúm. Anh ôm Hồng, dìu Hồng đi xuống. 

Không ai kêu ca gì. Chạm vào cái eo xinh xắn của Hồng dưới lằn vải anh lần đầu cảm thấy sức mạnh bí ẩn của thể chất cô, không phải cái thể chất như lâu nay anh từng biết khi hai người nằm bên nhau. Anh định đi thêm một tầng nữa xuống hầm giữ xe thì cô ngăn anh lại, bảo không nên đi xe máy. Anh chưa kịp hỏi vì sao thì cô lấy điện thoại gọi taxi Uber. Cô chọn chiếc xe đẹp nhất, sang nhất, màu đen. Khoảng mười phút sau chiếc BMW đen bóng dừng lại ngay chỗ họ đứng. Vật vã một hồi rời khỏi con hẻm nhiều ổ voi ổ gà, chiếc xe lao ra đường lớn, và thế là nó bắt đầu bơi vào cuộc khiêu vũ quay cuồng của muôn vàn người xe đủ loại, đủ kích cỡ, đủ màu sắc lượn múa trước mặt. Nhưng người tài xế ngồi trước anh và Hồng không mảy may xúc động, ngoài cặp mắt láo liên và đôi tay động đậy không ngừng để xử lý những tình huống chết người diễn ra liên tục trước mặt anh. Anh thót tim nhìn phía trước, phải thường xuyên nhắm mắt lại. Một đôi nam nữ bấu nhau trên chiếc xe tay ga cao to như một cái quầy bar di động lượn qua lượn lại trước đầu xe của ba người. Chàng trai thản nhiên quay đầu lại hôn cô gái trong khi cô gái áp sát ngực vào lưng anh ta. 

Đúng lúc anh cảm thấy xe sắp tông vào đít một chiếc taxi Vinasun phía trên có gắn lá cờ đuôi nheo màu đỏ, điện thoại của anh rung lên. Một cái tin nhắn: 

“Con gái anh sẽ được thả trong vòng vài ngày nữa. Cô ấy đang an toàn và khỏe mạnh.” 

Anh đưa điện thoại cho Hồng đọc. Hồng đọc xong, không nói gì với anh. Sự im lặng kéo dài cho đến khi người tài xế hỏi họ đi đâu. Hồng đáp mà không hỏi ý anh: 

Anh chạy ra bờ kênh Đen đi. 

Có vẻ như cô trực giác thấy đó là một tin tốt lành. Cô không nghe người tài xế nói: 

Chị dừng ở đoạn nào? Hình như đêm nay họ phong tỏa một đoạn dài để dựng một sân khấu làm văn nghệ chào mừng cái gì đó. 

Anh vội trả lời thay Hồng: Dừng càng xa chỗ đó càng tốt. 

***
Các quán nhậu nằm san sát dọc một bên đường bờ kênh, quán nào cũng đầy nghẹt khách, ồn ào. Màu vàng ánh đèn tràn ngập không gian, chảy lênh láng trên dòng kênh lượn cong, hắt xuống nước những phản quang lộng lẫy. Ở những chỗ không có bóng chiếu, nước đen thẫm, âm hiểm. Quán xá– ban đêm – đèn vàng. Từ trong ký ức và từ trong sách vở, chẳng hạn từ tiểu thuyết Đêm Lisbon của E.M. Remarque, ba cái thực thể này gắn với nhau thành một ý niệm buồn bã bồi hồi trong anh, nhất là những cái quán nằm lọt thỏm như bị bao vây giữa đêm đen kịt bên ngoài – 

vàng vọt bên trong, rải rác trên bờ biển, nhưng chưa bao giờ chúng gây cho anh cảm giác nhức nhối như bây giờ. Bây giờ, không, không phải đến bây giờ mà thực ra là từ lâu nay, ba cái thực thể này gắn lại thành một ý niệm ngục tù, nhốt tuổi trẻ vào trong đó. Hai người đứng trước cái quán quen, nhìn vào trong góc nơi thường có một cái bàn thấp và hai cái ghế. Nhưng chỗ đó người ta đã chiếm. Anh đảo mắt nhìn quanh tìm, không còn chỗ trống nào nữa. Đây là một cái quán quen thuộc của anh và Hồng. Ngồi ở đó phóng mắt nhìn qua bờ bên kia có thể thấy một mái chùa khép nép sau những hàng dương liễu. Phía trước chùa thì đẹp vậy, nhất là vào những đêm trăng, mái chùa cong in vào nền trời một hình ảnh huyền ảo, nhưng phía sau chùa, nơi có một con đường chạy ngang ngoài khuôn viên chùa thì lại từng xảy ra một chuyện có thể làm ô uế cửa Phật. Người ta kể rằng cách đây vài năm, đêm đêm sau giờ kinh kệ, thường có một nhà sư (nghe nói là sư trụ trì) đứng trên ban công nhà chùa nhìn xuống con đường, thật ra là ông ta ngắm đàn bà, con gái đi qua đi lại tập thể dục. Ông ta hình như đặc biệt để ý đến một phụ nữ mà trong tranh tối tranh sáng có dáng vóc khỏe mạnh trẻ đẹp. Cô ta thường tập rất lâu về khuya. Rồi một đêm khi không thấy còn ai đi cùng người phụ nữ ấy, thì máu dê của ông sư trào sôi không kềm chế được nữa. Ông huýt sáo rồi buông lời trêu ghẹo. Như chỉ chờ có vậy, người phụ nữ dừng lại, quắt mắt nhìn lên: “Đụ mẹ mày!” Từ đó “bóng ma” ông sư biến mất trên ban công ngôi chùa hàng đêm. 

Nghe đồn rằng người phụ nữ ấy là một nghệ sĩ nổi tiếng, không còn trẻ nữa, nhưng biết giữ gìn vóc dáng, và là một tín nữ thuần thành mấy chục năm qua của ngôi chùa nhỏ này. 

Không vào được quán đó, hai người nắm tay nhau đi bộ len lỏi qua những xe hàng rong bán thêm những món nhậu rẻ tiền như cóc, ổi, bánh tráng, bắp… 

Vừa đi vừa tránh những chiếc xe máy chạy vụt ngược chiều. Hồng giữ tay anh lại trước một cái quán khá đông khách khi cô trông thấy trong đó có một chàng thanh niên đeo một đống sáo trúc sau lưng với nhiều kích cỡ dài ngắn khác nhau. Anh đi đến từng bàn, ngừng lại đưa ống sáo lên môi. Khi anh và Hồng vừa ngồi xuống, thì anh ta đang chu miệng thổi vào cái sáo dài nhất một bài dân ca Bắc bộ. Anh xin tiền à? Không thể. Anh thanh nhã và đẹp trai thế kia mà. Anh bán sáo chăng? Hồng tự hỏi. Cô bất chợt muốn mua một cái ống sáo khi người thanh niên chấm dứt bài dân ca não nuột và đưa mắt nhìn chung quanh. Cô khẽ gọi người thanh niên bán sáo khi anh 

đến gần cô, chọn mua một ống sáo nhỏ. Cô biết cách bấm ống sáo: ba ngón tay phải và ba đầu ngón tay trái đối xứng nhau đặt trên sáu cái lỗ nhỏ. Và quan trọng hơn, cô biết thổi một giai điệu: Đồ rề pha sól pha rê đồ; đồ rề pha són pha rề đố. 

Đó là giai điệu duy nhất trên cây sáo mà cô có thể thổi được, vì cô nghe mẹ cô thổi đi thổi lại nhiều lần khi cô còn nhỏ. Sao nó buồn quá vậy? Và sao cô chỉ có thể nhớ và thổi được chỉ một giai điệu này thôi? Phải chăng là cô có tâm hồn buồn đồng điệu với mẹ cô? 

Chọn một cây sáo, cô cầm lên, và nâng lên ngang môi: Do re fa sol fa… 

Người thanh niên bán sáo đứng ngẩn ngơ nhìn Hồng, nghe Hồng thổi sáo. Khi Hồng vừa hạ cây sáo xuống, anh nói: 

Điệu nhạc lạ quá, buồn quá, em chưa từng nghe bao giờ. 

Hồng như còn bị giai điệu do mình tạo ra cuốn hút, nên mất một hồi lâu mới trả lời người thanh niên: Tôi chỉ biết mỗi một giai điệu này thôi, do hồi nhỏ thường nghe mẹ tôi thổi. 

Nãy giờ đầu óc anh lang thang tận đâu đâu, giờ thấy cây sáo trên tay Hồng, ngờ rằng máu văn nghệ trong người cô nổi lên bất thần không đúng lúc, anh hỏi nửa đùa nửa thật: 

Em vui lắm hay sao mà đàn sáo?
Anh biết rõ là em không vui mà, nhưng em thích mua cây sáo này. Nhưng anh không hiểu nổi cảm xúc của em.
Em không vui nhưng em vẫn mua cây sáo. 

Cô hơi ngạc nhiên, đang đưa cây sáo lên môi, vội hạ xuống: 

Em không vui, nhưng em không muốn thấy anh ta thất vọng. 

Cô ngừng lại vì chợt xúc động nghĩ đến anh và Loan, nói tiếp: 

Cũng như em không muốn thấy anh đau khổ thế này. Em mong cái tin nhắn anh mới nhận trên xe là sự thật. 

Anh chợt nhớ lúc nãy còn ở nhà anh chưa đưa cho Hồng xem cái tin nhắn “Ba đừng làm gì, đừng nhờ ai cứu con ra sớm nhé! Con, Thủy”. Và anh mở điện thoại đưa cho cô đọc. 

Anh nhìn cô, thấy mái tóc từng suôn mềm xõa mượt dưới bàn tay anh vuốt ve giờ đang cuộn lại thành búi cao gọn như hình ảnh thường thấy khi cô sắp lăn xả làm việc nhà. Và ánh mắt mỏi mệt, nhưng mở to, với một đường viền đang đậm lên dưới hai mí mắt. 

Em buồn ngủ chưa? – Anh hỏi. 

Đầu óc em đầy những ý nghĩ về Thủy, em không thể ngủ được. Như là cô ấy dựng em dậy, bưng mặt em, mở hai mắt em ra, nhìn vào một cái gì đó em chưa từng nhìn. 

Em thấy gì? 

Em nhìn thấy rõ ràng cô ấy trẻ đẹp hơn em, nhiều tài năng hơn em, lẽ ra cô ấy có thể hưởng thụ cuộc sống dẫu sao cũng còn nhiều cái để hưởng thụ. Cô ấy có thể hưởng thụ những thứ mà rất nhiều người giàu có quyền lực không thể biết đến. Vậy mà cô ấy đã sớm từ chối và không chịu ngồi yên.
Anh thoáng thấy cô sắp chìm đắm vào suy nghĩ, như chiếc thuyền nghiêng ngả sắp bị sóng ập đến. Anh phải giữ thăng bằng, cho cô và cho anh, nên anh chăm chú nhìn vào cái thực đơn mà người bồi bàn vừa đem ra, cố gắng tìm cho thấy tên những món ăn khoái khẩu của cô, rồi lấy ngón tay đặt cạnh dòng chữ đó đưa cho cô xem. Nhưng cô lắc đầu, nói em chỉ thích uống bia, anh gọi bia chai Sài Gòn cho em, còn anh ráng ăn đi. 

Cô đứng dậy đi vào toilet. Anh được dịp nhìn theo từ đầu đến chân cô, nhận ra cô gầy đi trông thấy, dáng đi liêu xiêu. Khi cô quay lại, anh phát hiện thêm trên người cô không có một món trang sức nào như thường ngày không đập vào mắt anh món này thì món khác. Cô không quan tâm đến vẻ ngoài của mình trước một hoàn cảnh buồn hay bản năng an toàn của cô thức dậy khi đối mặt với sự tàn ác gần kề. Cô nặng nhọc gieo mình xuống ghế và từ cái dáng gầy hao, gương mặt bắt đầu hốc hác đó bật ra những tiếng lao xao than thở: 

Lâu nay em đã có những lúc thấy mình trống rỗng, thấy thiếu thốn điều gì đó, ngay cả khi ở bên anh, ngủ với anh. Anh không làm em bớt cô đơn, vì anh quá cô đơn, và vì anh không yêu em như em mong đợi. Phải không anh? Và nay thì cái trống rỗng đó trở lại, và như càng rộng ra.
Em thì lúc nào cũng trách cứ anh. Anh không bao giờ hết tội trước mặt em. – Anh vừa nói vừa rót bia vào đầy ly cho cô, rồi lấy cái nĩa cắm vào một miếng thịt nhỏ, đưa lên gần miệng cô, nhưng cô đẩy nhẹ tay anh ra. 

Em chưa từng nói với anh điều này. Ở xứ mình không thể có tình yêu. Không ai yêu, và không ai được yêu. Chính trị ở đất nước mình đã nuốt chửng mọi mặt khác của cuộc sống. Nó hút hết cả tinh lực yêu đương của những người trung niên như anh. 

Anh há hốc ra nhìn vào khuôn mặt đã gần như bệt trắng của Hồng. Sao hôm nay cô nói năng bóng bẩy vậy? 

Cô ngừng một chút, cầm lên ly bia anh vừa rót đầy, ngửa cổ nốc hết một nửa: 

Và giờ em biết những người trẻ như Thủy dường như cũng bị hút cạn hết tình yêu. 

Sao em biết? 

Hồng không trả lời mà hỏi lại anh: 

Thủy có tình yêu không anh? 

Anh im lặng một lúc, rầu rĩ đáp: 

Nó có một đứa bạn trai, nhưng anh không biết đó có là tình yêu không. 

Hồng mở to mắt, tỏ vẻ chú ý.
Anh mới thắc mắc điều đó cách đây hai ngày. 

Rồi anh kể vắn tắt câu chuyện hôm kia với bạn trai của Thủy cho Hồng nghe. Hồng lắng nghe, nhếch mép, nhăn trán, và như ngồi không yên, cô nôn nóng rót bia vào đầy ly, ngẩng mặt lên: 

Một thằng đàn ông đáng khinh. Thủy không thể yêu một kẻ như vậy được. 

Anh thật sự không muốn chứng kiến cái cách cậu ta chạy trốn như vậy, hèn nhát quá. 

Cậu ta thuộc về giai cấp mới rồi anh ạ. 

Nhưng tại sao con anh lại quen với một người như vậy thì anh không hiểu. 

Biết đâu hắn lợi dụng Thủy. Làm sao anh biết được. Cũng có thể hắn là an ninh. Em muốn nói công an mật? Dạ. 

Sao em nghĩ vậy?
Tự nhiên em nghĩ vậy thôi.
Em gặp cậu ấy rồi à?
Chưa. Hai ngày nay Thủy có nhắc đến anh ta không? 

Anh chỉ nói chuyện được với con một lần duy nhất từ ngày đầu đến giờ. 

Em từng muốn đi nước ngoài, rồi em nghĩ lại, không đi nữa, khi gặp anh. Nhưng giờ thì không phải anh, mà là Thủy con gái anh làm em phải nghĩ lại lần nữa. 

Anh chưa hiểu em muốn nói gì. 

Em thấy em không nên ở lại đây. Em đi một mình. Nhưng em muốn nhìn thấy Thủy ra tù trước khi em đi. 

Anh cảm thấy hình như bia đã bắt đầu tác động lên đầu óc Hồng. 

Một lúc sau thì Hồng có dấu hiệu say khi cô bắt đầu hát không thôi những bài ca quen thuộc buồn não nề. 

Một thoáng im lặng trong quán. Nhiều người cùng lúc quay nhìn vào bàn anh khi nghe Hồng cất tiếng hát cao vút. 

Bèo dạt mây trôi chốn xa xôi 

Anh ơi em vẫn đợi, vẫn chờ 

Thương nhớ ai 

Sao khuya đêm sắp tàn 

Đang hát Hồng dừng lại, nói: 

Em muốn đi thật xa, để không còn nhìn thấy anh nữa. 

Không nói gì thêm và không cần chờ phản ứng của anh, cô bắt giọng dễ dàng vào một ca khúc boléro: 

Đường vào tình yêu có trăm lần vui có vạn lần sầu Đôi khi lầm lỡ, đánh mất ân tình cũ 

Hồng hát mà nghe như đang than thở cho số phận mình. Anh từng nghe Hồng hát, nhưng chưa lúc nào anh nghe buồn như đêm nay. Vì sao đêm nay cô hát có hồn và buồn thảm vậy? 

Rồi ngay lập tức không khí lại nhộn nhạo như trước, như từ bao lâu nay, như nó vốn là vậy, ngự trị 

trên những dãy bàn ghế gỗ màu vàng sẫm ngổn ngang ly chai chén dĩa thức ăn khói thuốc tiếng cười nói, tất cả làm nên một cái nền dày đặc, và trên cái nền đó là tiếng hát mỏng manh, bất thường, xa lạ của Hồng. 

Tiếng hát cô chìm trong gió táp. Như một cánh hoa tâm hồn bị bầm dập nổi trôi trong sóng xô. Anh ngỡ như đã hiểu được Hồng. Phải chăng cô đột nhiên đồng cảm với Thủy vì thấy cả hai, với tư cách là hai người đàn bà trẻ, không thể tát cạn mình về phương diện tình cảm? Không thể tát cạn đã đành, cái hồ nước sóng sánh dập dồn yêu thương đó trong tâm hồn họ đã bắt đầu ngưng đọng. 

Khi Hồng ngừng hát, anh thấy cô có vẻ mệt, cô đã không ăn gì ít nhất là từ lúc 4 giờ chiều đến giờ. Anh kêu tính tiền, nhưng Hồng ngăn anh, đòi uống nữa. Cô bảo “anh qua ngồi gần đây với em.” Anh qua ngồi với cô, ôm cô, cô gần như ngã vào lòng anh dịu dàng như một cành lau. 

Anh nhờ người gọi taxi, dìu Hồng lên xe, đi tìm một cái khách sạn nhỏ. Quán nhậu, nhà nghỉ, khách sạn trong thành phố này lúc nào cũng đầy sẵn. Thành phố của rượu thịt và tình dục và thịt người và mộng mị và những giấc ngủ vùi u mê. 

===============

Advertisement
   

2 COMMENTS

  1. Hi i think that i saw you visited my web site thus i came to Return the favore Im attempting to find things to enhance my siteI suppose its ok to use a few of your ideas

  2. Normally I do not read article on blogs however I would like to say that this writeup very forced me to try and do so Your writing style has been amazed me Thanks quite great post

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here