SỐNG GIỮA XÁC CHẾT (PHẦN 4)

0
30
   

Võ Thu Phương

Tiếp theo PHẦN 3

Tiếng chị Trung hét lên rùng rợn. Bị cú quật của tôi chém vô giữa mặt, mụ ta té nhào xuống đất. Trong bóng tối nhập nhoạng của ngày tàn, khuôn mặt bằng đất rạn ra từng mảng, kêu răng rắc. Bàn tay khẳng khiu vẫn hung hãn vươn tới, chộp trúng vô cổ chân tôi. Tôi trở nhanh người, dẫm mạnh bàn chân còn lại lên cánh tay con quái vật rồi phóng chạy ra cửa. Tiếng mụ đàn bà hét lên kinh khiếp như đe doạ, như báo động. Bóng đêm đổ xuống thành phố mang theo tội ác.

Tôi chạy dọc con đường cũ dẫn ra khu hàng quán. Sương đêm đậm đặc đến độ không thấy cả những hàng cây ven đường. Sương đọng ướt tóc, ướt lông mày, ướt cả lông mi. Mùi hương khói, mùi thuốc pháo, mùi nguy hiểm bao trùm không gian. Trong màn sương mờ đục, dãy hàng quán đang bốc cháy ngùn ngụt dần hiện ra. Khác với những đêm trước chìm trong im lặng, lần này tôi nghe từ trong chốn xa xăm nào đó tiếng đạn pháo, tiếng người la hét. Những âm thanh cứ rõ dần và càng lúc càng trở nên náo loạn. Mặt đất quanh tôi rung chuyển như có hàng nghìn con người từ dưới đất bò lên.

Tiếng la hét dữ tợn, tiếng gào khóc kinh khiếp vọng tới từ bốn phía. Tôi không còn biết chạy đi đâu, chỉ đứng bám vô gốc cây trong nỗi sợ hãi hoảng loạn. Bàn tay ai giật mạnh khuỷu tay tôi. Giọng nói gấp gáp của Alois vang lên:

“Đi theo tôi.”

Tôi nắm chặt lấy bàn tay Alois để anh đừng biến đi. Hai đứa đâm vô màn sương trắng chạy vào con đường nhỏ bên trái. Tiếng động phía sau cứ nhỏ dần rồi mất hút. Chúng tôi chạy ra tới cánh đồng cát, rồi đi chậm lại. Ruồi bay từng đàn lơ lửng như những mảng sương xám. Mấy cái hố sâu cách khoảng nhau làm tôi rợn người nghĩ tới những hình ảnh tìm được trên google. Có bao nhiêu phần sự thật trong đám thông tin mạng hỗn độn đó. Dưới kia, trong những cái hố đen ngòm, từng bàn tay phụ nữ có những cái móng sơn bóng đẹp đẽ đang cố gắng đào bới để chui ra khỏi mặt đất. Cảm giác buồn nôn đặc sệt dâng lên trong cổ họng. Bất giác bàn tay tôi lại tìm nắm lấy bàn tay Alois. Anh hiện ra gần gũi và ấm áp. Tôi chạm ngón tay mình lên vùng sáng mong manh của mái tóc vàng. Tóc Alois ướt đẫm sương đêm. Tôi nghẹn ngào thì thầm:

“Alois, bây giờ em đã biết anh là ai.”

Khuôn mặt Alois chìm trong màn sương mờ mịt.

“Vậy em có biết mình là ai không?”

Tôi oà lên khóc. Cảm giác quen thuộc trong lần đầu gặp gỡ Alois bỗng trỗi dậy, giờ đây tôi muốn tin là từ kiếp nào tôi đã quen anh. Alois đưa ngón tay lên, thận trọng chạm vào mắt tôi, kéo dài theo những giọt nước mắt lăn trên má. Giọng nói của anh mang nỗi đau thăm thẳm:

“Quá khứ của anh cũng chỉ là những mảnh vỡ từng ngày bị người ta nghiền nát. Em đừng khóc nữa. Mình nên chia tay nhau ở đây.”

“Tại sao lại chia tay? Anh phải đi cùng em ra khỏi thành phố ma quỷ này.”

“Anh không thể. Linh hồn của anh đã bị họ giam giữ trong vùng vô minh.”

Tôi mở to mắt nhìn Alois, cố hiểu được những điều rắc rối đó qua nét mặt nhạt nhoà sương trắng. Nhưng tôi không thể tìm được điều gì ngoài một khoảng cách lạnh lùng. Tôi không có kiến thức về những điều bí ẩn gọi là linh hồn và quá khứ. Một cô hoa hậu hai mươi hai tuổi với thâm niên sáu năm lăn lóc trong làng showbiz biết được nhiều chuyện kỳ lạ, biết được những trò cầu hồn bói toán, lên đồng lên cốt, nhưng lại mù tịt chuyện linh hồn. Tôi đành lắc đầu bỏ qua những câu nói phức tạp của Alois:

“Mặc kệ chuyện linh hồn…”

Anh giật mình như bị đánh trúng. Tôi căng thẳng lựa lời nói tiếp:

“Em chẳng cần tới cái gọi là linh hồn hay… quá khứ hay… vô minh. Hãy đi cùng với em.”

Trong màn sương nhạt nhoà, đôi mắt nâu sẫm của anh hiện ra long lanh. Sương đọng từng hạt nhỏ li ti trên hàng mi dày. Tôi bỗng khao khát được đặt môi mình lên đôi mắt đầy đam mê đó. Tôi yêu anh. Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, yêu từ một kiếp nào đó. Chẳng có gì xấu hổ, nếu lúc này tôi nói với anh tình cảm của mình. Nhưng một cái gì rất êm đềm sâu thẳm, như một điều bí ẩn kỳ diệu, ngần ngại níu giữ lời nói của tôi lại. Tôi thận trọng đưa bàn tay của Alois lên. Ánh sao huyễn hoặc soi lên những vết thâm tím kinh hoàng ở cổ tay. Cũng như thằng nhỏ đánh giày, thân thể Alois mang dấu vết của sự thật ghê rợn. Nước mắt tôi nhỏ lên cổ tay chàng. Bất chợt Alois ôm tôi vô lòng, tiếng nói nghẹn đi trong nỗi niềm day dứt:

“Anh yêu em. Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên và thầm mong em đừng quay lại nơi này.”

Tôi áp mặt mình lên ngực Alois lắng nghe vùng tĩnh lặng, không nhịp đập của thân thể anh. Cảm giác bình an kéo tới, như cuộc đời tôi chưa từng có sáu năm bị vùi dập bên lề những cuộc vui, như không hề có mối hiểm nguy đang rình mò trong bóng đêm. Tôi nghĩ đến vòng tay che chở của người đàn ông đang ôm ấp mình. Tôi nghĩ đến đôi mắt màu nâu sẫm ấm áp như có lửa của Alois. Nghĩ đến đôi môi của anh.

Tiếng súng liên thanh bắn một tràng dài bên kia cánh đồng cát. Chó trong làng sủa rộ lên từng hồi hoảng loạn. Alois chỉ tay về hướng có tiếng súng, run giọng như khóc:

“Bên đó là bệnh viện tiểu khu. Chắc họ đã bắt được Rai.”

Tôi lo lắng kéo tay Alois:

“Chúng ta đi thôi.”

“Họ đã bao vây khắp nơi. Nhưng em chỉ cần qua sông là thoát.”

Tôi muốn hỏi Alois: tại sao chỉ một mình tôi qua sông? Chẳng lẽ anh muốn quay lại tìm Rai? Nhưng Alois đã đưa tay lên miệng suỵt nhỏ. Anh kéo tôi đi vô một con đường ruộng lầy lội. Mặt đất cứ thấp dần và không khí trở nên ẩm ướt. Thình lình có tiếng đạn lên rôm rốp. Tiếng ai hét lên lanh lảnh mà nếu tôi không lầm, đó là tiếng mụ chị chồng hung ác. Mụ ta đã bám theo dấu vết của tôi, đuổi tới tận nơi.

Sương lúc này đã tan, nhưng trời vẫn tối đen mịt mùng. Chúng tôi nương theo bóng tối vượt qua cánh đồng xâm xấp nước. Thình lình, bầu trời sáng loá lên như muốn nổ tung. Một khối lửa rất to vụt cháy bùng trên cao, toả một vùng sáng đỏ ối, rồi nó nhỏ dần, đong đưa lơ lửng giữa bầu trời. Cánh đồng chìm ngập trong vùng sáng màu cam ma quái. Những cụm cây, gò đất bây giờ hiện ra mờ ảo như những bóng ma. Tôi chưa hề nhìn thấy cảnh tượng nào khủng khiếp như vậy. Tiếng Alois thì thầm bên tai:

“Hoả châu.”

Alois đẩy người tôi cúi rạp xuống. Hai đứa gần như bò đi trên mặt đất đầy sình và rơm rạ. Cái bóng mụ Trung mặc áo mưa đen, tóc tai ướt rũ rượi, lăm lăm súng đứng trên gò đất. Năm người bên cạnh, mặc bà ba đen, đội nón vải, không rõ đàn ông hay đàn bà. Họ ở gần tới độ tôi tưởng như nghe được tiếng thở nghèn nghẹt của họ. Suýt nữa thì tôi phóng chạy. Nhưng Alois kéo tôi lại. Hai đứa lách qua lùm cây, tuột vô một khoảng trống tròn nhỏ sâu hun hút, mà tôi đoán là cống thoát nước.

Bước chân người dẫm ngay trên đầu tôi. Đất rơi xuống từng cục nhỏ. Tôi nhắm mắt lại, ép chặt vô lòng Alois. Mụ Trung bên trên ra lệnh:

“Lục soát. Tìm cho ra nhân chứng.”

Đất vỡ từng mảng phía sau lưng. Tiếng giậm thình thịch lan đi như búa đập từng nhát vô màng tang tôi. Thình lình một cơn đau xé thịt ập tới. Bả vai tôi như bị đốt cháy. Tôi há miệng ra hét lên.

Tiếng hét của tôi bị giữ lại trên bờ môi. Nụ hôn của Alois tìm đến như sóng cuốn. Đôi môi anh khô ấm và thoảng mùi của đất. Tôi lịm đi trong cơn đau xé thịt và nỗi đam mê dào dạt. Bàn tay Alois lần trên vai tôi, đè mạnh ở một chỗ nào đó. Một nửa thân người tôi tê dại. Cảm giác đau đớn dịu đi, chỉ còn đôi môi anh đầm ấm và ngọt ngào vô tận. Tôi nằm tê dại trong lòng anh, cho tới lúc đám người trên đầu bỏ đi.

Alois xé tấm áo sơ-mi trắng, băng bó vết thương trên vai tôi. Khi đó tôi mới biết, vai phải của tôi bị lưỡi lê xuyên trúng, hình như khá sâu. Máu thấm ướt một khoảng trên vai, chảy từng dòng xuống ngực. Tôi gần như lả đi, tay chân mềm nhũn, yếu ớt vô cùng. Alois siết chặt mối vải cuối cùng, cúi xuống bên tai tôi, thì thầm:

“Cô bé, chúng ta phải đi thôi.”

Anh bế xốc tôi qua cánh đồng. Đâu đó tiếng sóng nưóc rì rào vọng lại. Bầu trời trên cao đen thẫm mịt mùng. Tôi áp môi mình lên bộ ngực trần vạm vỡ và thiếp đi.

Tôi tỉnh lại, khi những tiếng la náo loạn từ nơi nào vọng tới. Tiếng của mụ Trung. Tiếng đạn bắn. Tiếng sóng nước xô rào rào. Tôi chống cánh tay trái ngồi dậy, mới biết mình đang nằm trên con thuyền nhỏ. Alois ngồi ở đuôi thuyền đang ra sức chèo. Cuối chân trời hiện ra một màu sáng hồng. Những cái bóng trên bờ giương súng, chỉ chỏ về hướng chúng tôi. Một loạt đạn vang lên hung tợn. Nước quanh thuyền bị bắn toé lên từng cụm.

Alois quát nhỏ:

“Nằm xuống, nằm sát xuống thuyền.”

Súng trên bờ vẫn tiếp tục gào lên những âm thanh chết chóc. Giọng mụ Trung lại vang lên the thé giữa tiếng nổ:

“Bắn. Không để đứa nào thoát khỏi đây.”

Alois nói gấp qua hơi thở:

“Nếu anh có chuyện gì. Em phải cố chèo sang bên kia bờ.”

Những múi thịt trên vai anh cuồn cuộn đẩy thuyền đi. Thình lình thân người Alois chao đảo. Cặp mắt anh mở lớn nhìn sững về phía chân trời. Tôi nhổm dậy, lao về phía anh và hét lên:

“Đừng. Alois. Đừng.”

Alois té sấp qua mạn thuyền rồi rơi xuống nước. Bàn tay tôi chuồi tới chỉ nắm hụt vào khoảng không. Con thuyền chòng chành dữ dội, nước tràn ào ào qua mạn. Tôi thò tay xuống mặt nước gào lên, gọi tên Alois. Đạn vẫn bắn từng hồi tung toé xung quanh, nhưng ý nghĩ phải chia tay anh vĩnh viễn làm tôi liều lĩnh.

Mái tóc đẫm nước của Alois bỗng lềnh bềnh ngoi lên bên mạn thuyền. Trên khuôn mặt xanh xao là nụ cười buồn bã, tuyệt vọng:

“Em chèo đi. Bên kia bờ là cuộc sống.”

Máu loang một vùng đỏ bên dưới cổ anh. Tôi bật khóc, đưa tay muốn giữ khuôn mặt Alois lại. Nhưng bàn tay trái của tôi chỉ vừa đủ ôm lấy một bên má của anh. Trong ánh bình minh nhập nhoạng, khuôn mặt Alois hiện ra gần gũi yêu thương hơn bao giờ hết. Tôi cúi xuống, đau đớn đặt môi mình lên môi anh:

“Đừng xa em.”

Tiếng tên sát thủ vọng tới như lệnh tử hình:

“Nhằm thẳng vào đầu nó.”

Tôi hét lên, giật cánh tay bị thương ra khỏi vòng băng. Hai tay tôi choàng xuống nước, kéo đôi vai Alois sát vô mạn thuyền. Thân hình Alois bỗng giật nảy lên rồi nặng nề chìm xuống. Hình ảnh cuối cùng tôi còn giữ được là khuôn mặt yêu thương bị biến dạng nhạt nhoà trong dòng nước đỏ.

Hừng đông phủ lên dòng sông một vùng sáng thê lương. Bóng đen cầm súng của mụ Trung lùi dần về chốn xa xăm. Nụ cười hả hê thoả mãn để lại trên gò đất một khoảng vàng nhờ nhợ.

Tôi cúi đầu xuống, đặt môi mình lên mặt nước ngầu đục thì thầm:

“Alois. Mùa xuân sang năm em sẽ trở lại nơi này tìm anh.”

*

Tháng 2 – 2013

Lưu Thuỷ Hương

Advertisement
   

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here