THÁI HẠO: PHÁT BIỂU NHẬN GIẢI THƠ VĂN VIỆT LẦN THỨ BẢY

0
THÁI HẠO: PHÁT BIỂU NHẬN GIẢI THƠ VĂN VIỆT LẦN THỨ BẢY

Khanh Nguyen

————-

Giải thưởng thơ của Văn Việt là điều tôi chưa bao giờ nghĩ tới.

Người làm Thơ như mở một cái van, hay như sự đổ vỡ những bình yên trong nội tâm mà mảnh vỡ là những lời không đoán định, tôi có thể nghĩ gì khi đến bản thân còn không thuộc nổi một bài thơ mà mình đã viết ra?

Tôi chưa bao giờ cấp cho Thơ một ý nghĩa to tát nào. Vì như một kẻ nhút nhát, tôi đã không tìm kiếm nó, là do Thơ tự đến. Tôi chỉ làm một người ghi chép, rối rít trên những ngón tay.

Những sự “chắp nhặt dông dài” ấy, may thay, đã nhiều phen cứu tôi khỏi cơn nguy khốn.

Cách tân ư? Tôi cũng không biết đến điều ấy. Những vần điệu du dương thủa trước không thể nào cất lên được nữa khi trái tim luôn đập những nhịp loạn cuồng. Thơ tự do không phải là một vấn đề kỹ thuật, đó là âm giai của thời thế, của lòng người ly tán hoang mang.

“Điệu ngâm” là một cái gì thật xa xỉ, ai có thể ngồi làm “phu chữ” mà nắn nót gieo vần khi ngoài kia những đoàn người loạng choạng bồng bế dắt nhau đi trong đêm tối hoang vu, khi những mảnh đất bỏ hoang và biển chết, rừng khô?

Khi mà biên giới của Thơ đã không còn, tôi đỏ mặt trước danh hiệu nhà thơ. Tôi đã viết chúng vào lúc mà mọi hình thức ngôn ngữ đều bất lực. Ngay chính trong thời khắc ấy, nó đã đến như một niềm an ủi. Chúng tôi gặp nhau như một cuộc sắp đặt của số phận không hẹn ước thề nguyền. Đến rồi đi, không ai nợ nhau một điều gì. Và tôi đã quên tất cả.

Xin đừng đề nghị tôi đọc những bài thơ của mình, vì chúng đã trở thành kẻ lang thang không nhà sau phút giây chào đời trong nguy nan sinh nở. Tôi có thể không bao giờ làm thơ nữa, cũng có thể viết hàng nghìn câu vào một ngày mai nào đó, không biết được.

Tôi không muốn dùng Thơ như những viên đạn để bắn vào cuộc đời, vì Thơ không phải thuốc súng. Thơ vô can và không cần phải mang vác một sứ mệnh nào. Khi những đau khổ đã chấm dứt thì Thơ cũng giã biệt con người. Không phải vì Thơ đã xoa dịu, nghệ thuật là vô dụng, nó hoàn toàn không biết gì về những sứ mạng cồng kềnh kia. Nếu có một tham vọng nào đó luồn lách trong những dòng Thơ, Thơ đã đánh mất chính mình.

Một khi phải làm Thơ, đó là dấu hiệu đáng thương hại của một con người. Nó nổ ra từ phía trong, đôi khi làm chúng ta đau đến rã rời. Tôi chỉ muốn sống như một bài thơ chứ không muốn sống để làm thơ.

Cứ mỗi khi tôi cúi xuống và hôn lên bông hoa bên thềm nhà, Thơ sẽ vắng mặt.

Nghệ thuật tỉ lệ nghịch với hạnh phúc của con người. Đừng ca ngợi nghệ thuật, vì đó là nước mắt. Làm thơ là một tai nạn của tâm hồn.

Phần thưởng cho Thơ chính là một lời chia buồn, chân thành và xúc động. Và ngay ở chỗ này, chúng ta đã gặp được nhau, Thơ rút lui để nhường lại chiếc ghế cho những hồn cô độc, để nhường chỗ cho những giao cảm vô ngôn. Nếu có sức mạnh nào đó của Thơ, thì đây chính là khuôn mặt của nó – mang chúng ta lại gần nhau. Rồi tan đi cùng với những gánh nặng của nghĩ suy trong cuộc hiện sinh này.

Thái Hạo

(Thái Hạo là bút danh, quê Thanh Hóa, tốt nghiệp sư phạm tại Đại học Sư phạm Huế, ngành ngữ văn. Từng làm giáo viên và hiện đã nghỉ việc. Viết báo, phê bình văn học, làm thơ và làm vườn)

—————–

NHỮNG NGÓN TAY TRÊN SMARTPHONE

Những ngón tay trượt trên màn hình điện thoại thông minh nhẵn thín

Trượt dài

sấp ngửa

Những ngón tay lao đi trên xanh đỏ tím vàng

Trên áo dài

Trên thiếu nữ khỏa thân

Trên những thân hình biến dạng nằm dưới gầm xe tải

Những tiếng gào câm

đường chữ đen vỡ nét

Trên thù hận mắt quỷ sâu hoắm

Trên những cặp đôi làm tình

nhàu nát giấy dó

Những ngón tay đỏ chót sạch bóng

ơ hờ

lướt qua dưới khóc cười kêu thét

Những ngón tay thả trái tim đỏ chói

giãy giụa

Những ngón tay chọc vào giận dữ phẫn nộ

vỡ màn hình

Những ngón tay biến mất

chỉ còn thảo nguyên hun hút

chỉ còn cánh đồng hoa cúc vàng võ trong mắt nhớ

Ngón tay sững sờ

bàng hoàng dáng mẹ lưng còng cúi sấp trên đường nhựa nóng

hai đầu đòn gánh quẫy cong ráng chiều rách nát

Những ngón tay lao lên phía trước rồi ngập ngừng rơi vào quá khứ

Rơi vào những vết máu

Rơi vào tiếng cười khanh khách của người con gái điên dại trên phố

Rơi vào những nấm mồ xếp hàng thẳng tắp như những con bọ trong sớm mai

Đợi mặt trời

vỡ nắng

Những ngón tay đổ gục

khóc than

Những ngón tay miên man

ngực trần

Những ngón tay vằn đường vân ngang dọc lẫn với những vết xước

Nhận dạng

Tù ngục chung thân

Tử hình

Những ngón tay mê sảng

trên nền trắng hư vô

Khô khốc

Mỏi nhừ tháng năm

Gió thổi.

———————-

MỘNG DU

Trong cơn mưa trưa hè

tôi nằm giữa chiếc chòi tranh không có vách

Cố ngủ

Để mơ về những hạt bắp nảy mầm còn dang dở trong giấc mộng đêm qua

Những hạt bắp như những chiếc răng cửa

Vỡ đất

đâm thủng ánh mặt trời

đứng múa trong mưa trong gió rồi trổ cờ như lau trắng dưới chân cỏ dại

*

Những hạt bắp như những chiếc răng ngày xưa lung lay mà bố tôi giật văng ra khỏi chân răng tôi

Và ném lên mái nhà

Ném xuống gầm giường

Gọi chuột

Rúc rích

Những chiếc răng mọc lên từ thịt đỏ chót

Mọc lên từ hư không

Trắng

như nụ lài

*

Những chiếc răng về đâu

Mắt bố giờ đã mờ

Những chiếc răng lung lay như lũy tre gió thổi

Bên miệng vực

Những móng tay móng chân và tóc

cả một đoạn ruột thừa của tôi

Chúng đã đi đâu?

*

Tôi đi đâu

Đôi mắt lang thang

Hai tai này đi hoang

Cỏ tranh sắc như lưỡi lam

Cắt những vết máu li ti trên ống chân

Như những nhị hoa màu đỏ mọc trên thân thể tôi

*

Tôi đến từ một nơi nào xa lắm

Giữa những linh hồn quờ quạng

Tôi theo một lối nhỏ đi ra

Và tôi gặp mẹ tôi

Nước mắt đầm đìa

*

Tôi ở đây giữa những tiếng búa đóng đinh trên gỗ

và tiếng sống dao gõ vào thân tre già

Tôi nghe tiếng rao của người mua chó

Và tiếng chó sủa

Cả những tiếng rên hư hử trong chiếc lồng sắt

*

Tôi băng qua cánh đồng cỏ tranh nở bông trắng xóa

Lá cỏ sắc cắt vào hai chân và hai bàn tay tôi

Cánh đồng mênh mông

Nên máu rướm đỏ cả tứ chi

Tôi lội tắt để về thung lũng

Ở đó có dòng suối trong vắt chảy trên đá cuội

Có vạt sim tím trái chín béo núc

Có những con mang vểnh tai nghe gió

Cô gái chạy như bay trên cỏ bàn chầu

Váy trắng vướng vào mây trắng

Tôi vục hai bàn tay vào nước suối

Tôi muốn được nằm ở đây

Và ngủ trên đám cỏ

suốt mùa hè này

*

Tôi tỉnh dậy

Ngoài trời nắng chang

Mưa đã hết từ bao giờ

Hai con chó nhỏ vẫn nằm ngủ

Giật mình trong mơ.

Phương Nam, 2020