Phú Yên quê tôi có cánh đồng lúa lớn nhất miền trung, phía nam giáp Khánh Hòa, bắc giáp Bình Định, tây giáp Gia Lai và Đắk Lắk. Có bến cảng, sân bay, đường sắt và quốc lộ 1A đi qua.
Người xứ Nẫu quê tôi rất hiền hòa, cần cù chịu khó; là tỉnh nhỏ nhưng hàng năm có tỷ lệ học sinh thi đỗ vào các trường đại học rất cao. Có nhiều tri thức nổi danh trong nước và nước ngoài.
Dù có lợi thế về thiên nhiên và con người, lẽ ra Phú Yên phải phát triển mạnh hơn các tỉnh lân cận, nhưng hiện nay vẫn là tỉnh nghèo nhất nước. Nguyên nhân quê tôi nghèo dù không nói ra nhưng ai cũng biết, vì lãnh đạo tỉnh là một đám cục bộ và ngu dốt, chỉ biết đưa người thân lên làm lãnh đạo và vơ vét của cải nhân dân làm giàu.
Nơi tôi sống từ nhỏ đến lớn chỉ thấy 2 gia đình thay nhau làm Chủ tịch và Bí thư xã. Trên tỉnh thì nhiệm kỳ trước có một người họ Đào làm Bí thư tỉnh đã đưa cả dòng họ lên làm quan. Người này trước khi về hưu còn muốn đưa con gái của mình lên kế ngôi cha, nhưng bị đám công thần đánh cho tơi tả.
Người họ Đào này mang danh là giai cấp nông dân nhưng chưa một ngày làm ruộng, là đại diện của giai cấp vô sản nhưng tài sản có trên chục triệu Đô La, miệng lúc nào cũng nói là chống tư bản nhưng tay đeo đồng hộ Thụy Sĩ, chân mang giày Ý, đi xe Toyota Nhật, con cái thì cho đi học nước ngoài.
Lãnh đạo tỉnh hiện tại là một người bụng to, đầu nhỏ, cân nặng khoảng 100kg. Người này xuất thân từ một gia đình đốt lò gạch, nhưng tài sản của 3 anh em người này cộng lại không dưới 100 triệu Đô La.
Quê tôi có con đường Trần Dư, dù không phải là tên chính thức nhưng nói ra ai cũng biết, con đường này hình thành từ khi tách tỉnh, lấy ruộng lúa của người dân làm con đường này chia cho cán bộ xây nhà. Nó mang tên Trần Dư (Nghĩa là trừ dân), vì con đường này không có nhà dân.
Đến khi nào thì quê hương tôi giàu có và bình yên như đúng tên gọi của nó ?
Facebook Đôn An Võ
tức luật sư Võ An Đôn