Phiếm và biếm: “Nâng đỡ trong tối”

0
8
Phó chủ tịch Thanh Hóa nâng đỡ không trong sáng ‘hot girl’ Quỳnh Anh. Ảnh: Zing

Lò Văn Củi

17-12-2017

Anh Bảy Thọt ghé quán cô Tư Sồn. Y như rằng, hở anh ghé là quán chộn rộn liền, chưa đặt đít xuống ghế anh đã thọt ông Ba Hu Đặng:

– Tui khoái mấy ông cán bộ nhà nước ghê, dăm ba bữa lại có phát kiến độc chiêu. Vụ bữa nay tui khoái dữ, ngặt cái chưa có kinh nghiệm, ông Ba kinh nghiệm đầy mình chỉ cho em út, con cháu đi ông Ba.

Ông Ba chưng hửng:

– Vụ gì mậy?

Cả quán cũng chưng hửng. Anh Bảy trố mắt:

– Lạc hậu dữ Trời! chẳng cập nhựt gì hết hà. Báo Tuổi Trẻ vừa đăng sáng nay đó. Đăng vầy: Phó chủ tịch Thanh Hóa nâng đỡ không trong sáng bà Quỳnh Anh. Nội dung đại khái là ông phó chủ tịch Ngô Văn Tuấn khi còn làm giám đốc Sở Xây dựng, Bí thư Đảng ủy nơi này, đã làm trái quy định, ưu ái nâng đỡ không trong sáng bà Trần Vũ Quỳnh Anh, “lượm” bà này vô sở cho làm nhân viên hợp đồng rồi ào ào cho vô biên chế, cho vô đảng, cho lên sếp mà chẳng cần chuyên môn gì ráo trọi sợi dây dọi thợ hồ. Chuyện này Ủy ban kiểm tra Trung ương phán đàng hoàng chớ hổng phải báo nói càng đâu nghen.

Cả quán sáng nay chưa ai đọc báo hết. Ghé tán dóc chuyện “củi lửa” mấy bữa qua. Ai cũng ngạc nhiên, Củi tui còn ngạc nhiên hơn nên hỏi:

– Xưa giờ có nghe lạm dụng quyền hành, độc tài độc đoán nâng đỡ, hay có chung chi, có mối liên hệ gia phả thì có ưu ái, bây giờ mới nghe nâng đỡ không trong sáng, là sao vậy ta?

Anh Bảy bừ môi:

– Không trong sáng thì trong tối. “Nâng đỡ trong tối” đó mà.

Ông Hai Xích lô nãy giờ ngồi chồm người tới hóng chuyện, liền vỗ đùi cái bét:

– Thằng Bảy này hay, nói đúng chóc. Mà mày đi tìm sư phụ tầm sư học đạo cũng đúng chóc luôn. Có kinh nghiệm dạt dào, chỉ cho nó đi ông Ba.

Ông Ba Hu Đặng ú ớ:

– Tui có biết gì đâu cha nội.

Ông Hai trợn mắt:

– Giỡn chơi hoài ông. Bữa ông khoe với tui hồi còn làm sếp, ông chuyên tuyển mấy em chân dài nè hen, mặt mũi như bông hậu nè hen, ngực tấn công mông phòng thủ nè hen, rồi em nào muốn được tuyển, muốn được lên chức phải nghe lời ông tăm tắp, phải nghe những lúc ở trong phòng tối thui với ông, ông đóng cửa kín bưng và tắt phụt đèn đóm hết rồi mà, cái ông “nâng nâng”, cái ông “đỡ đỡ” khắp các “cơ quan đoàn thể” của các em, cái ông “đẩy đẩy” nữa chớ… Bữa đó ông híc hà kêu sướng rung tòa cao ốc luôn. Cái mặt ông nhớ lại những lúc đó ông đờ đẫn ra, ngu thiệt là ngu hơn bình thường nhiều hà. Còn em nào không nghe, chống cự hả, ông đạp một phát cho ra đường, có mà xách bị đi ăn mày.

Ông Hai cười lớn. Cả quán cười rần. Ông Ba chống chế:

– Tui nói hồi nào, ông xạo quá.

Cô Tư Sồn còn cười khúc khích, vừa cười vừa nói:

– Thôi, đừng có chối nữa ông Ba ui. Bữa ông rù ra rù rì nhưng cái giọng ông quen la lớn thì làm sao nhỏ được. Tui nghe hết trơn. Bữa ông còn nói phải da sáng láng nữa nè, ông còn ngâm nữa chứ: “Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng”…

Cả quán lại cười rần. Ông Ba hết cãi, định kiếm đường chuồn đi. Anh Bảy bắt mạch:

– Đừng dọt (vọt) sớm nghen ông. Ngồi lại hiến kế đó.

Ông Ba đành nín re ngồi lại. Ông Hai dộm dộm người như con nít:

– Đã ha. Nghe nói cô Quỳnh Anh này cũng sáng bừng cho hết tối luôn. Ơ, nhưng sao nghe đồn cô ta là của ông bí thư Trịnh Văn Chiến mà ta? Hổng lẽ ông ta ăn ốc bắt người khác đổ vỏ.

Anh Bảy gật đầu:

– Nghen đồn là vậy. Cái “lò tôn” cô này “xuất lò” ra một nhóc y hệt ông Chiến, như “sao y bản chánh” vậy. Người ta cũng có mấy ý, một là như ông Hai nói, “sếp ăn lính chịu”, hai là đất Thanh Hóa xưa có Lê Lai cứu Chúa, nay học theo, ba là cô này là của “hợp tác xã, xã hội chủ nghĩa” nên xài chung, ai có xài thì có chịu, lính chịu trận trước đi rồi tính tiếp.

Ông Hai gục gật:

– Có lý có lý, một hai ba gì cũng có lý, quẩn quẩn một trong ba, mà có bốn có năm gì nữa cũng gì lợi riêng của mấy chả thôi.

Anh Năm Ba gác khoái chí cười hihi:

– Làm gì im ru bà rù vậy ông Ba, truyền nội công cho thằng Bảy đi. Bảy mày kiếm được em nào xài chung, cho tao ké “nâng đỡ trong tới” với.

Ông Ba Hu giãy nãy, phẩy tay ào ào:

– Giỡn hoài bây, tao có biết gì. Mà thằng Bảy đừng có lào cào, vợ mày nó…

Anh Bảy cắt ngang:

– Có chi đâu mà lo ông ơi. Vợ nó mà biết thì dìa giả đò ăn năn hối cải, đừng có cương, mua cho nó thiệt nhiều quà, dúi cho nó mớ tiền, thì nó “kỷ luật” cũng như mấy ông cán bộ thôi. Đó, cùng lắm là mức cảnh cáo cho ông giám đốc Sở Xây dựng Đào Vũ Việt, lúc làm phó cho ông Tuấn ở sở có dính líu vụ này, còn ông Ngô Văn Tuấn thì nhận mức kỷ luật mức nghiêm khắc.

Củi tui lại hỏi:

– Kỷ luật mức nghiêm khắc là sao ta?

Anh Bảy tiếp tục giải đáp:

– Nặng lắm đó, đứng nghiêm trong một khắc lận mà. “Nặng” quá hổng chừng bị chuyển… lên chỗ cao hơn.

Ông Ba Hu Đặng thấy mọi người chăm chú vào anh Bảy, bèn len lẻn đứng dậy bỏ đi. Anh Bảy cũng bật dậy:

– Í, í, ông Ba, ông Ba, chờ chút chờ chút, chỉ chiêu chớ ông Ba, tui mới học được có chiêu rút dây kinh… nguyệt, í í, kinh nghiệm hà, cũng là chiêu độc đáo quá xá, rút sợi dây lò xo dài bất tận, rút đã đời dương, hông bao giờ hết.

Anh Bảy lấy xe vọt đi, đá đá lông nheo với lại, ý được bữa thọt đã đời. Mà thiệt đã đời bà con hen!

© Copyright Tiếng Dân