14-7-2019
Tôi không có ý định kể lại câu chuyện này, thậm chí tôi không muốn nhớ tới nó. Nhưng bạn bè giục tôi kể.
5h sáng hôm đó chúng tôi đi từ Hà Nội 9 người, thuê một chiếc xe 15 chỗ. Sở dĩ chúng tôi thuê chiếc xe thừa chỗ như vậy là vì trên xe có chị Thanh vợ anh Trương Minh Đức. Chị Thanh mới mổ được 12 ngày, còn rất đau và yếu, chị Thanh cần nằm.
Khoảng 1h chiều khi chúng tôi đến cách trại 6 khoảng 2km thì thấy trước mặt ngay giữa đường là chiếc xe tải không biển số nằm chình ình, biết ngay là đã bị lộ, chúng chắn đường cản xe chúng tôi vào. Chúng tôi đành xuống xe, thuê một chiếc xe ôm rồi cử Vũ Hùng ngồi kèm chị Thanh vào làm thủ tục thăm chồng.
Cũng lúc đó thì bạn bè từ Nghệ An và chị Minh anh Lợi bố mẹ của TNLT Nguyễn Đặng Minh Mẫn đi trên 2 xe ô tô đến nơi. Chúng tôi nhập đoàn, tất cả chừng 25 người, chụp hình rồi cùng đi bộ vào cổng trại.
Đi được khoảng 300 mét thì chúng tôi thấy phía trước mình là một đoàn cả nam nữ tay cầm gậy gộc, mũ bảo hiểm, dáng vẻ hung tợn, đi ngược lại phía chúng tôi. Đến gần, chúng hất hàm hỏi:
– Đi đâu?
– Đi thăm bạn tù, Huỳnh Ngọc Chênh đáp.
– Không được đi tiếp, chúng quát.
Tôi lên phía trước, hỏi: – Các người là ai mà có quyền cấm chúng tôi?
Nói rồi tôi và anh Chênh, chị Hoàng Hà len qua chúng nó để đi tiếp. Tên áo xanh giơ tay tát vào mặt tôi, tuy nhiên không ngăn được tôi lại. Nhưng đoàn đã dừng lại ở bên kia. Thấy chỉ còn 3 người, chúng tôi đành đi qua bọn chúng để quay lại với đoàn.
Bỗng tên áo xanh lúc nãy tát tôi xông thẳng vào anh Chênh. Tôi không thể quên cảnh tượng đó, chúng, một bầy sói đói lăn xả vào cắn xé một con người, tới tấp đấm, đá, đạp, ngay cả khi anh Chênh đã ngã xuống đường, miệng chúng văng ra những câu vô cùng tục tĩu. Theo bản năng, tôi lao vào lôi, kéo chúng ra khỏi anh Chênh, che chắn trước anh ấy. Chúng đánh sang tôi, lôi tôi ra và ném tôi xuống một cái mương, tiếp tục đánh. Tình huống lúc đó khiến tôi không biết gì xung quanh, sau mới nghe kể chị Nguyên Bình và Hoàng Hà lên tiếng phản đối đánh người liền bị chúng đánh, chị Phương Lưu phản đối đánh tôi cũng bị chúng đánh luôn. Anh Trương Dũng bị đánh đau, anh Trịnh Bá Khiêm, chị Minh anh Lợi cũng bị đánh.
Chúng dồn chúng tôi đi ngược lại một đoạn thì lại xông vào cướp ví và tiếp tục đánh đập anh Chênh. Tôi lao vào cứu anh Chênh, nhưng chẳng thể làm được gì khi chúng đông và dữ tợn như thế. Chúng lại đánh tôi và lôi ra. “Hạnh đi ra đi!”. Anh Chênh hét lên.
Lần này chúng triệt để lùa mọi người đi tiếp không cho ai dừng lại, bọn ở lại tiếp tục đánh anh Chênh khi anh ấy không chịu đi mà kiên quyết ở lại đòi cái ví trong đó có toàn bộ giấy tờ tuỳ thân, bằng lái và các loại thẻ của cả hai vợ chồng tôi.
Giữa trời nắng gắt, chúng dồn chúng tôi già, trẻ và cả trẻ con, không mũ nón đi suốt mấy km, điểm mặt thấy ai chưa bị đánh chúng đánh nốt.
Tôi bước đi mà lòng như lửa đốt, không biết anh Chênh sống chết ra sao giữa bầy thú hoang. Thấy một chị Nghệ An cùng hội mình đi bên cạnh, tôi quay sang nói nhỏ: “Lo cho anh Chênh quá!”.
“Đ…t con mẹ mày, lo cái L… gì, có đi không thì bảo”. Từ miệng con sói cái sủa ra những lời đó, thì ra nó là của bọn thú, tôi đã nhầm là người mình.
Chúng dồn chúng tôi sang bên kia đường quốc lộ thì dừng lại, đứng bên này hằm hè.
Lúc đó một tên cũng chở anh Chênh ra tới nơi. Anh Trịnh Bá Khiêm, một cựu tù trại 6 trong đoàn chúng tôi đã nhận ra trong số côn đồ hành hung chúng tôi có cả tên tù hình sự án 20 năm, có cả bọn quản giáo. Bọn công an đã trút bỏ cảnh phục để hiện nguyên hình thành những tên côn đồ, lưu manh đúng với bản chất mặt người dạ thú của chúng.
Trước đó, nhóm từ Sài Gòn có chị Dương Thị Tân, em Thập là vợ của TNLT Vịnh Lưu, và Châu vợ của TNLT Nguyễn Ngọc Ánh đã vào được cổng trại. Giờ đây chúng tôi cố liên lạc với họ mà không thể được. May chị Tân dũng cảm “mở đường máu” thoát ra ngoài để thông báo tình hình cho chúng tôi, và chị Tân cũng bị đánh rất đau.
Sau đó thì tôi liên lạc được với chị Thanh. Thật đau đớn và căm phẫn, chị Thanh không những không được vào thăm chồng mà còn bị đánh đến thương tích, bị đập điện thoại. Vũ Hùng bị đánh đau như anh Chênh, Châu và Thập đều bị hành hung, Châu vừa bị đánh đau vừa bị cướp điện thoại. Sau đó chúng chặn một chiếc xe trên đường và áp giải 4 người ra sân bay Vinh.
Chúng tôi hẹn nhau ở Ngã 3 Đô Lương, ôm chặt nhau mừng mừng tủi tủi trước khi người ở lại Nghệ An kẻ đi tiếp về Hà Nội.
Chúng tôi – tất cả chúng tôi – nhất là Huỳnh Ngọc Chênh và Vũ Hùng, hai người bị đánh nặng nhất – trong và sau sự kiện này, không chút sợ hãi, không hề cảm thấy đau đớn thể xác, chỉ có sự ghê tởm và lòng căm thù gấp bội đối với những kẻ đang ngược đãi những người anh em chúng tôi ở trong nhà tù và ra lệnh cho lũ sai nha đàn áp những người thăm tù.
Bằng việc hành hung chúng tôi, nhà cầm quyền cộng sản đã thêm một lần tự tháo bỏ cái mặt nạ “tự do dân chủ” mà chúng đang cố sức che đậy trước loài người tiến bộ, sự dã man tàn bạo của chúng đối với nhân dân chúng tôi. Chính chúng mới là kẻ thất bại.