Có phải TBT Nguyễn Phú Trọng thực sự muốn diệt “Mối Chúa” không?
Trong tình hình đất nước hiện nay, muốn cứu vãn dân tộc này, đất nước này thoát khỏi họa xâm lăng của giặc Tàu. Đồng thời thoát khỏi căn bệnh dịch hạch của chủ nghĩa cộng sản đang đè đầu cưỡi cổ và bóc lột, hút máu nhân dân đến tận xương tủy. Không có cách nào khác là, toàn dân ta phải đoàn kết một lòng, chung tay góp sức. Phải dùng loại thuốc “lưu dẫn” cực mạnh, xịt thẳng vào tận hang ổ của chúng. Để từ đó, đám mối thợ chết trước, và sẽ lây lan đến bè lũ mối chúa cùng chết hết.
Thật là một sự trùng hợp khá thú vị. Trong khi ngài TBT Nguyễn Phú Trọng và Uỷ ban Kiểm tra Trung ương ĐCSVN đang say sưa với chiến dịch “đốt lò” của mình, là thi hành kỷ luật một loạt cán bộ trung cao và cấp tại một số ban ngành và địa phương. Đặc biệt trong số đó là lãnh đạo của TP Đà Nẵng, Bí thư Nguyễn Xuân Anh. Thì cũng là lúc cuốn tiểu thuyết “Mối Chúa” của nhà văn Tạ Duy Anh bị Cục Xuất bản, in và phát hành (Bộ Thông tin – truyền thông) đình chỉ phát hành.
Lý do khiến cuốn tiểu thuyết “Mối Chúa” của nhà văn Tạ Duy Anh bị đình chỉ phát hành là:
“Nội dung cuốn sách phản ánh những vấn đề nổi cộm trong xã hội hiện nay. Tác giả đã vạch trần những tiêu cực và bất công trong xã hội. Tuy nhiên, phần lớn các nhân vật trong tác phẩm từ thấp đến cao đều đen tối, vô vọng, đau đớn.
Qua lời kể của các nhân vật, hiện lên những thế lực hắc ám, một xã hội hầu như chỉ được chỉ huy bởi những kẻ ngu dốt, tham lam, thủ đoạn. Toàn bộ hệ thống bộ máy chính quyền bộc lộ sự tàn nhẫn, vô đạo, đàn áp nông dân, giết hại lẫn nhau, giết người chống đối chỉ vì tiền. Các trang viết về chính quyền cưỡng chế nông dân trong việc thực hiện các dự án được miêu tả một cách cường điệu, coi đó như hai lực lượng thù địch, chính quyền đàn áp như một trận đánh được chuẩn bị kỹ lưỡng từ vũ khí đến lực lượng bí mật”.
“Tiểu thuyết Mối chúa chưa đến tay bạn đọc, nhưng những thân hữu có dịp đọc trước cho biết: Nhân vật là những bố già đầy quyền lực đứng sau tất cả các dự án động trời, các hợp đồng béo bở. Họ ngồi xổm lên pháp lý, đái vào pháp luật, ỉa vào đạo đức, lòng tham khôn cùng, bất chấp sự đớn đau, vô vọng, vùng vẫy của những người nông dân, thấp cổ bé họng. Các trang viết về chính quyền đàn áp dân được miêu tả như những trận đánh lớn, chuẩn bị kỹ từ vũ khí, khí tài, vật dụng, với nhiều mánh khóe, mưu mẹo, và xảo quyệt. Chính quyền sử dụng cả lực lượng truyền thông khổng lồ vào việc bôi đen những người nông dân bám đất. Họ huy động đặc công, đặc tình, lực lượng đặc biệt tinh nhuệ để đàn áp nông dân – tầng lớp tay không, bần cùng nhất của xã hội.
Nông thôn Việt Nam đang quằn quại trong cay đắng, chua chát, đớn đau, u ám, đen tối, và băng hoại. Nông dân Việt Nam tuyệt vọng về sự phản bội, tráo trở của những kẻ nắm quyền hành”.
Trong thế giới tự nhiên, mối là loài động vất rất nguy hại. Vì thức ăn chính của mối là chất cellulose có trong gỗ, nên chúng đục khoét tàn phá các công trình, nhà cửa và các vật dụng được làm từ gỗ. Nói về sự nguy hại đối với con người thì chuột không bằng mối. Chuột không thể làm sập nhà, vỡ đê. Nhưng chỉ cần một tổ mối không bị phát hiện và tiêu diệt kịp thời, có thể phá hoại cả con đê vững chắc, đe dọa tính mạng hàng triệu con người khi lũ lụt tràn về đe dọa làm vỡ đê.
Theo kinh nghiệm dân gian, muốn diệt một tổ mối thì phải diệt cho bằng được con mối chúa. Vì nó có khả năng sinh sản ra hàng triệu con mối thợ khác. Muốn triệt tiêu một tổ mối có hai cách. Thứ nhất là xịt loại thuốc lưu dẫn vào đám mối thợ. Tuy rằng thuốc không trực tiếp tiếp xúc với mối chúa. Nhưng với tính năng lưu dẫn của thuốc, nó sẽ lây lan và toàn bộ tổ mối, từ mối chúa đến mối thợ đều chết sạch sành sanh. Kiểu diệt này loại trừ được hậu họa của mối, và giữ nguyên được cái tổ của nó.
Cách thứ hai là phải đào phá nát tan tành cả ổ mối thì mới bắt được mối chúa. Vì mối chúa ở rất sâu trong tổ của nó. Và nó lại được bao bọc bởi một cái tổ đặc biệt, được các mối thợ đúc thành một khối đất to và bền, như hai cái đĩa úp vào nhau. Phải phá được cái tổ đặc biệt ấy mới bắt được mối chúa.
ĐCSVN hiện nay cũng y hệt như cái tổ mối. Cả đất nước là một tổ mối khổng lồ. Trong đó mỗi bộ, ban ngành và địa phương là những tổ mối nhỏ hơn. Những con mối chúa trong những tổ mối này cũng được bao bọc trong những cái tổ đặc biệt bởi các nhóm lợi ích, các thế lực công khai và ngấm ngầm. Chúng luôn bất chấp mọi đạo lý và pháp luật, sẵn sàng xả thân để bảo vệ cho sự an toàn của mối chúa. Loài mối tự nhiên chỉ ăn các loại gỗ. Còn loài mối đặc biệt do ĐCSVN xây đắp nên gần 90 năm nay thì “chúng ăn không từ một thứ gì của dân”. Câu nói này của bà Phó Doan, suy rộng ra (mượn ý Boác), cũng có nghĩa là, như lời bài hát “Chúng đi buôn” của tác giả Phan Văn Hưng:
“Chúng ăn vuông ăn méo ăn tròn
Chúng ăn to ăn bé cỏn con
Chúng ăn trên ăn dưới ăn ngang
Cho mặc người ai thở ai than….
Chúng ăn chơi xương máu đồng loại
Chúng chơi vui trên kiếp nghèo đói
Chúng chơi sang chơi xấu chơi oai
Chơi như đời không còn ngày mai…”.
“Chỉ trong một năm, Văn phòng đoàn ĐBQH và HĐND tỉnh Gia Lai “tiếp khách” hết 3,2 tỷ đồng. Có ngày tiếp đến hai, ba đoàn khách, ở hai, ba địa điểm cách nhau hàng trăm km.Văn phòng này đã chi sai hơn 11 tỷ đồng cho các công tác tiếp khách, đối ngoại và an ninh. Chỉ riêng chi cho Văn phòng phẩm đã hết 1,2 tỷ đồng. Và tiền mua bia hết…2,6 tỷ đồng”.
“Văn phòng chỉ có năm người. Mỗi lon bia bình quân 10.000 đồng. 2,6 tỷ tương đương với 260.000 lon bia. Chia cho 5 người, mỗi người bình quân 52.000 lon bia. Một năm có 365 ngày, vậy mỗi ngày, một người uống hết gần 150 lon”.
Dư luận cho rằng, nói chiến dịch “đốt lò” của ông Nguyễn Phú Trọng là để chống tham nhũng, là diệt những con chuột con mối đang ngày càng sinh sôi nảy nở, để cứu cái đảng “quan vinh muôn năm” khỏi sụp đổ, thì chỉ là chuyện khôi hài. Chính ngay vị Tổng Tư lệnh phát động chiến dịch này cũng đâu có sạch sẽ gì, mà “lại cầm bó đuốc soi xem chân người”. Một khi tay mình đã “nhúng chàm” mà đòi đi “đốt lò, diệt mối” thì chỉ làm trò hề cho những đàn chuột và đàn mối khác tha hồ đục khoẻt mà thôi.
Được sự làm ngơ của ngài Tổng Bí thư, các tổ mối ở các bộ, ngành và địa phương đua nhau phát huy hết tài năng sáng tạo và trí tuệ thông thái của mình trong việc vơ vét và làm giàu một cách bất chính, vô đạo đức.
Bộ Giáo dục là nơi ươm mầm tương lai đất nước, cho ‘lợi ích trăm năm”. Thế nhưng, ở cấp thượng tầng thì họ đem học sinh ra làm chuột bạch cho các mô hình thí điểm với cái gọi là “Đề án Cải cách giáo dục” hàng năm tốn hàng trăm tỷ. Thực chất của các đề án này là rút tiền ngân sách một cách hợp pháp. Đàn mối cấp dưới thì rất hung hăng và sảng tạo ra rất nhiều khoản thu phi lý vào đầu mỗi năm học, thông qua cái công cụ tay sai, gọi là “hội cha mẹ học sinh”. Làm cho các phụ huynh “méo mặt” mỗi khi năm học mới đến.
Bộ Y tế dưới sự lèo lái của con mối chúa béo ụ Nguyễn Thị Kim Tiến, trong những năm qua đã làm biết bao trẻ em vô tội bị chết oan uổng qua các vụ dịch sởi, tiêm nhầm vắc xin.v.v.Mà nguyên nhân là do sự thờ ơ vô cảm, bất tài bất lực của mụ Kim Tiến và đám nhân viên dưới quyền mụ này. Đặc biệt nghiêm trọng nhất là vụ con mụ phù thủy này bảo kê cho công ty VN Pharma buôn thuốc giả về bán cho những bệnh nhân nghèo với giá cắt cổ, gây phẫn nộ trong dư luận mấy tháng qua. Thế nhưng con mối chúa này đến nay vẫn yên vị và tiếp tục tác oai tác quái, làm giàu trên thân xác người bệnh. Coi khinh những tiếng rên xiết của các nạn nhân của mụ do uống thuốc dổm của phe nhóm mụ gây ra những cái chết thương tâm.
Nhưng “tập đoàn mối” hút máu nhân dân một cách trắng trợn và tàn bạo nhất hiện nay, là Bộ Giao thông vận tải, thông qua các chủ đầu tư BOT. Chúng lập ra hàng trăm trạm thu phí tại những con đường độc đạo, những nơi hiểm yếu nhất, theo kiểu “đơm đó”, với chủ trương “không cho chúng nó thoát”. Và cứ thế, hàng ngày, những đồng tiền xương máu của nhân dân từ khắp nơi không ngừng chảy vào chiếc túi tham vô độ của bọn chúng.
Các “tập đoàn mối” tại các địa phương cũng không kém các thủ đoạn tàn phá và vơ vét. Tại những tỉnh còn rừng, thì chúng ngang nhiên chặt phá mỗi đợt hàng trăm héc ta rừng gỗ quý. Vụ Chi cục trưởng Chi cục Kiểm lâm tỉnh Quảng trị Khổng Trung với ngôi nhà rường bằng gỗ kết cấu ba gian hai chái bề thế với khoảng 80 m3 gỗ quý tại xã Hải Ba (Hải Lăng, Quảng Trị) là một ví dụ.
Nếu có bị dân phát giác và tố cáo, thì bọn chúng cũng chỉ “rút kinh nghiệm sâu sắc” là xong. Nếu dư luận nóng quá thì cũng đem vài con chuột con ra thí, thế là em chuyện.
Thành phố Hà Nội vì không có rừng, thì chúng vắt óc nghĩ ra cách làm tiền bằng cách lập dự án thay thế hàng mấy ngàn cây cổ thụ hàng trăm tuổi, để trồng mới các cây con. Với dự án này, chúng đã thu lợi được hàng ngàn tỷ. Vừa có gỗ quý bán cho nhà thầu TQ để lấy tiền, vừa lấy tiền công trồng mới các loại cây gọi là “Vàng Tâm” đắt tiền, nhưng thực chất là giống Cây Mỡ rẻ tiền.
Bên cạnh đó là các vụ trắng trợn đàn áp dân để cướp đất làm các dự án, được nấp dưới những tên gọi mỹ miều là các công trình phục vụ dân sinh. Chúng còn cấp phép vô tội vạ cho bọn cát tặc lộng hành, nạo vét đến cạn kiệt nguồn tài nguyên quý giá này trên các dòng sông. Làm mỗi năm mất đi hàng ngàn héc ta đất nông nghiệp của dân, biến người làm nông nghiệp trở nên trắng tay, vừa mất do đất bị cướp, vừa mất đất do dòng sông bị sạt lở.
Vụ kỷ luật Bí thư TP Đà Nẵng Nguyễn Xuân Anh đang làm nóng dư luận trong và ngoài nước hiện nay, cũng chỉ là vụ tranh giành quyền lợi giữa các phe nhóm mà thôi. Nếu nói về tài sản không minh bạch của Nguyễn Xuân Anh, chỉ là “cái móng tay” so vời “biệt phủ” của Giám đốc Sở TN&MT Yên Bái Phạm Sỹ Quý; tòa ngang dãy dọc và hàng mấy chục cổ phiếu cổ phần tại các ngân hàng và doanh nghiệp của Phó Tổng Thanh tra Chính phủ Ngô Văn Khánh. Lại càng không thể so sánh với mấy vị đã “hạ cánh an toàn” như Trần Văn Truyền, Võ Kim Cự, hoặc Hồ Thị Kim Thoa.
Nói về bằng cấp của Xuân Anh không đúng quy định cũng chỉ là những luận điệu vơ vẩn rẻ tiền, không đánh lừa được ai. Tấm bằng TS của Xuân Anh nếu không có giá trị, cũng còn gấp trăm lần những tấm bằng TS được lấy từ các “lò ấp” mà mỗi năm cho ra lò hàng ngàn vị TS giấy.
Từ lâu, TP Đà Nẵng được cho là miếng mồi béo bở cho các nhóm lợi ích của Tổng cục V- Bộ Công an, được nấp bóng thông qua mấy công ty của một số đại gia. Những tài sản về đất đai như hàng loạt nhà công sản, và bản đảo Sơn Trà là khu bảo tồn thiên nhiên với những loài động vật quý hiếm, đã bị chúng thâu tóm và thi nhau băm nát để chia chác nhau.
Nay phe ông Trọng, TT Phúc và Phó TT Trương Hòa Bình đánh vào Bí thư Nguyễn Xuân Anh, cũng là chiến thuật “nhắm bụi tre, nhè bụi hóp”. Tấn công vào thành trì “lợi ích nhóm” gần như bất khả xâm phạm trong hàng chục năm ở Đà Nẵng, chúng vừa giành lại được những miếng mồi béo bở từ tay kẻ khác đem về cho nhóm đàn em của mình. Vừa phá nát những ổ nhóm có thể gây hậu họa về sau. Vì tại đây, ảnh hưởng của Chủ tịch nước Trần Đại Quang còn bao trùm lên nhóm này rất lớn.
Và việc tổ chức vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh đem về nước “đầu thú”, mục tiêu cuối cùng cũng chỉ nhắm vào kẻ cựu thù nay đã hạ cánh để “làm người tử tế” là Ba X, xem ra màn kịch này rất hạ sách. Chỉ đem lại sự nhục nhã cho một đất nước được mệnh danh là ổ nhóm của bọn khủng bố dưới con mắt các nước văn minh. Chưa nói đến thiệt hại về mặt kinh tế chưa biết bao nhiêu mà tính.
Nếu phe ông Trọng thật sự chống tham nhũng, tại sao còn dung dưỡng cho những Đinh La Thăng, Nguyễn Thị Kim Tiến, Trịnh Văn Chiến, Võ Kim Cự, Ngô Văn Khánh, và hằng hà sa số những con sâu khác hiện nay tiếp tục ăn tàn phá hại của dân? Sao chỉ dám “lột” mấy cái chức không còn nữa của Trần Văn Truyền, Vũ Huy Hoàng..vv. Sao không dám bắt chúng đứng trước “vành móng ngựa” để trả lời trước dân về những khối tài sản khổng lồ của chúng do đâu mà có?
Nhận xét về thực trạng của ĐCSVN hiện nay, và chiến dịch “đốt lò” của ông Nguyễn Phú Trọng, lão tướng Nguyễn Trọng Vĩnh kết luận:
“ĐCSVN hiện nay đã trở thành một ổ tham nhũng trầm trọng, khó có thể kiềm chế và kiểm soát được! Bọn tham nhũng đều là những cán bộ, đảng viên trung cao cấp của Đảng, chúng đã trở thành bầy sâu, tập đoàn sâu và ăn của dân không từ một thứ gì!
Bọn chúng không còn là một khối đoàn kết vững chắc như xưa. Nay đã chia rẽ, đang hình thành nhiều phe nhóm lợi ích tệ hại trong đảng, và các phe phái này đang ra sức đấu đá, tranh giành nhau quyền lợi và quyền lực, không thiết tha gì với lợi ích dân tộc, với quyền lợi đất nước nữa!
ĐCSVN ngày nay đã lệ thuộc nặng nề vào vào ĐCSTQ! Sau khi bí mật ký kết thỏa ước Thành Đô (9/1990) với ĐCSTQ, ĐCSVN làm ngơ, không dám ra tuyên bố phản đối và thực hiện biện pháp đáp trả khi chủ quyền biển đảo của Tổ quốc bị bọn TQ xâm phạm, và mới đây Việt Nam phải nhẫn nhục đầu hàng, chấp nhận yêu sách ngang ngược của TQ đòi VN phải ngừng Dự án khoan thăm dò khí đốt tại Lô 136/03 thuộc bãi Tư Chính nằm hoàn toàn trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam!“
Tóm lại, trong tình hình đất nước hiện nay, muốn cứu vãn dân tộc này, đất nước này thoát khỏi họa xâm lăng của giặc Tàu đang từng ngày từng giờ hăm he thôn tính nước ta. Đồng thời thoát khỏi căn bệnh dịch hạch của chủ nghĩa cộng sản đang đè đầu cưỡi cổ và bóc lột, hút máu nhân dân đến tận xương tủy. Không có cách nào khác là, toàn dân ta phải đoàn kết một lòng,chung tay góp sức. Phải dùng loại thuốc “lưu dẫn” cực mạnh, xịt thẳng vào tận hang ổ của chúng. Để từ đó, đám mối thợ chết trước, và sẽ lây lan đến bè lũ mối chúa cùng chết hết.
Sau khi diệt được bầy đàn mối con và giữ nguyên được đất nước này khỏi bị tàn phá, sẽ bắt lũ mối chúa cho vào lò, hoặc quăng xuống biển làm mồi cho cá. Có như vậy nhân dân Việt Nam mới có điều kiện xây dựng nhà nước thực sự là của dân, do dân và vì dân. Và bảo vệ được giang sơn gấm vóc do cha ông để lại.