Home Blog Page 1109

Ban Chỉ đạo 389 Quốc gia: Thuốc trị ung thư H-Capita của VN Pharma là hàng giả

Dân trí Mặc dù Bộ Y tế cho rằng, thuốc điều trị ung thư H-Capita do Công ty VN Pharma nhập khẩu không phải là hàng giả nhưng trao đổi với Dân trí, ông Trần Hùng, Phó Chánh Văn phòng Thường trực Ban chỉ đạo Quốc gia về chống buôn lậu, gian lận thương mại và hàng giả (Ban chỉ đạo 389 Quốc gia) khẳng định: Thuốc trị ung thư H-Capita là hàng giả.
>> TAND Tối cao sẽ giám sát vụ án VN Pharma
 >> Vụ án VN Pharma: Xử tội buôn lậu là sai luật?
 >> Thủ tướng yêu cầu thanh tra việc cấp phép cho VN Pharma nhập thuốc ung thư giả

Theo ông Hùng, Công ty VN Pharma vi phạm làm giả về cả nội dung và cả hình thức. Nếu cần, các cơ quan chức năng có thể đối chiếu các quy định và cơ chế trong Nghị định 185/2013/NĐ-CP về xử phạt vi phạm hành chính trong hoạt động thương mại, sản xuất, buôn bán hàng giả, hàng cấm và bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng.

 Vụ việc thuốc điều trị ung thư do VN Pharma nhập về Việt Nam đang gây xôn xao dư luận và thu hút sự quan tâm đặc biệt của người dân.

Vụ việc thuốc điều trị ung thư do VN Pharma nhập về Việt Nam đang gây xôn xao dư luận và thu hút sự quan tâm đặc biệt của người dân.

VN Pharma làm giả cả nội dung lẫn hình thức

Ngay từ khi kinh doanh loại thuốc này, Công ty VN Pharma đã có ý định không trung thực. Họ đưa ra cái tên của một công ty không có thật ở Canada dùng làm tên hãng sản xuất để phục vụ mục đích kê khai hồ sơ nhập khẩu thuốc.

Như vậy, họ đã cố tình giả mạo nguồn gốc, xuất xứ hàng hóa, tem nhãn, bao bì có chỉ dẫn giả mạo nơi sản xuất, đóng gói, vi phạm theo điểm e khoản 8 Điều 3 Nghị định 185/2013 về xử phạt vi phạm hành chính trong hoạt động thương mại, sản xuất, buôn bán hàng giả, hàng cấm và bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng.

Vì thuốc là hàng hóa đặc biệt, ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe, tính mạng con người nên chắc chắn các quy định có liên quan còn ngặt nghèo hơn. Với tổ thẩm định của Cục Quản lý Dược Bộ Y tế, gồm 10 chuyên gia giỏi, chia thành hai nhóm kiểm tra, đánh giá trước khi xét duyệt, tôi không rõ quá trình thẩm định nguồn gốc, xuất xứ số thuốc này của Công ty VN Pharma được thực hiện theo cách thức, quy trình nào.

Trên thực tế, nhiều bệnh viện lớn của Việt Nam sau khi sự cố thuốc H-Capita đã phủ nhận việc sử dụng loại thuốc này điều trị ung thư. Ông Hùng cho biết, từ tháng 4/2015 khi kiểm tra thuốc của VN Pharma, Hội đồng Bộ Y tế đã kết luận thuốc H-Capita không được sử dụng cho người. Sự việc làm giả hết sức nghiêm trọng. Việc các cơ quan của Bộ Y tế cho rằng thuốc 97,5% có dược chất nhưng không đúng hàm lượng đã đăng ký nên không kết luận được hàng giả, hành vi giả là một cách ngụy biện.

Lãnh đạo Văn phòng Ban chỉ đạo 389 Quốc gia khẳng định: Sự việc này, Thủ tướng đã yêu cầu Thanh tra Chính phủ, Ban chỉ đạo 389 Quốc gia cấp tốc lập đoàn kiểm tra toàn diện Cục Dược và Cục an toàn thực phẩm. Sắp tới Ban Chỉ đạo 389 Quốc gia sẽ có văn bản kiến nghị xử lý vụ việc.

Theo ông Trần Hùng, các mã vạch ở vỏ hộp thuốc cũng có thể là nguồn tra cứu trực tiếp, đơn giản và hữu dụng. Mã vạch được đăng ký toàn cầu và có thể quét bằng điện thoại thông minh trước khi sử dụng.

H-Capita là hàng giả, đây là tội ác!

“Nói ngắn gọn H-Capita là hàng giả, thuốc giả và cần được xử lý đúng tội danh buôn bán hàng giả và yếu tố nghiêm trọng đó là thuốc chữa bệnh ảnh hưởng đến sức khỏe, tính mạng con người. Đây là tội ác”, ông Hùng nói.

Trước đó, tại cuộc họp báo thường kỳ Chính phủ ngày 30/8, ông Nguyễn Viết Tiến, Thứ trưởng Bộ Y tế khẳng định: Các hồ sơ của Công ty VN Pharma quá tinh vi nên khi cấp phép nhập thuốc, cơ quan Bộ Y tế đã không phát hiện hành vi giả dối của công ty này.

Ông Hùng cho rằng: Giấy tờ giả bộ hồ sơ, thậm chí có chữ ký xác nhận của lãnh sự, do một người lãnh sự ký nhưng đã họ đã về hưu rất lâu từ trước đó. Chữ ký đó không còn tính pháp lý thì đó có phải là sự tinh vi hay không!?

Phó Chánh Văn phòng Ban chỉ đạo 389 Quốc gia nói: Chúng ta nên nhìn thẳng vào một sự thật dù có đau lòng, phải kiên quyết chấn chỉnh tình trạng buông lỏng, sơ hở trong quản lý, có hiện tượng lợi ích nhóm…

Ông Hùng nói: Sự việc này, Bộ Y tế cần dũng cảm nhận ra khuyết điểm, không bao che hay che chắn cho bất kỳ ai sản xuất, kinh doanh thuốc giả.

“Thuốc chữa bệnh giả, lại là bệnh nan y làm ảnh hưởng đến những người khốn cùng, đó là tội ác. Mà tội ác thì phải bị trừng phạt. Làm được điều đó công khai, minh bạch và dũng cảm, Bộ Y tế sẽ lấy lại được uy tín và có được niềm tin của nhân dân”, Phó Chánh Văn phòng 389 Quốc gia nói.

Nguyễn Tuyền

Phản bác bài “Vụ kiện Trịnh Vĩnh Bình vs. Chính phủ Việt Nam: Một số nhận định sơ bộ”

TIẾNG DÂN

Vũ Kỳ Văn

4-9-2017

LS Nguyễn Thanh Tuân. Nguồn: website VPLS Nguyễn Thanh Tuân.

Một số ngờ vực về bài “Một số nhận định sơ bộ về vụ kiện Trịnh Vĩnh Bình vs. Chính phủ Việt Nam” của tác giả Nguyễn Thanh Tuân đăng trên Tạp chí Nghiên cứu quốc tế ngày 04/9/2017 và trang Tiếng Dân cùng ngày.

Trước tiên, xin nêu một số điều thông cảm với hoàn cảnh viết và đăng bài của tác giả:

– Tạp chí Nghiên cứu quốc tế là đơn vị trực thuộc Bộ Ngoại giao Việt Nam. Hiện giờ Tổng Biên tập là TS Nguyễn Anh Tuấn, biên dịch là Lê Hồng Loan, biên tập là Lê Hồng Hiệp.

– Theo tự giới thiệu của tác giả thì tác giả đang làm nghề luật sư kiêm Trọng tài viên ở Thành phố Hồ Chí Minh.

Để được đăng bài trên Tạp chí này, ắt tác giả không được viết trái ý của Bộ Ngoại giao, phải được duyệt và phải được Tổng Biên tập cho phép.

Nhưng dù thông cảm với tác giả thì cũng không thể đồng tình hoàn toàn với nhận định của tác giả ở một số điểm sau đây:

– Ở tiêu đề bài báo, tác giả viết đó là “một số nhận định sơ bộ”. Ở đoạn thứ hai, tác giả viết: “bài viết này dựa trên những thông tin từ nhiều nguồn khác nhau (một số tin chưa được kiểm chứng)”. Vậy thì tác giả nên ghi rõ tiêu đề là “Một số nhận định sơ bộ của tác giả” để người đọc không phải hiểu lầm thành nhận định của Bộ Ngoại giao Việt Nam hoặc của Chính phủ Việt Nam để họ mang tiếng.

– Ở đoạn khác, tác giả “bắt lỗi” ông Trịnh Vĩnh Bình đã vi phạm Luật đầu tư nước ngoài của Việt Nam ban hành ngày 29/12/1987. Năm 1992, ông Bình thành lập công ty Tín Thành tại TPHCM đã nhờ người khác đứng tên hộ chứ ông không đăng ký chính thức để thành lập doanh nghiệp (như thế là đầu tư chui).

Cũng ở cuối trang 1, tác giả “bắt lỗi” ông Bình vi phạm luật của Việt Nam vì “đã làm Giấy ủy quyền cho thân nhân ở Việt Nam đứng tên giùm đất đai nhà cửa ở Việt nam, và giấy này đã được ‘công chứng’ (được chứng thực) bởi Đại sứ quán Việt Nam tại Paris (Nếu có thật thì việc chứng thực này cũng trái với quy định của pháp luật đất đai, đầu tư) …

Nhưng cũng ở trang 1, tác giả công nhận “ở thời điểm đó pháp luật chưa cho phép người nước ngoài (bao gồm cả Việt kiều có quốc tịch nước ngoài) đứng tên mua nhà và đứng tên nhận sang nhượng Quyền sử dụng đất”.

TS Đinh Hoàng Thắng, cựu Đại sứ đặc mệnh toàn quyền của Việt Nam tại Hà Lan nhiệm kỳ 1998-2001 cũng xác nhận điều này trong câu trả lời phỏng vấn của Đài Hoa Kỳ VOA như sau: “Trước và trong giai đoạn đầu, ông Bình không chỉ có xin tư vấn pháp lý, theo chỗ tôi nắm được, ông ấy đã từng xây dựng các quan hệ rất chặt chẽ với các địa phương nơi ông ấy cư trú và hoạt động kinh doanh. Cụ thể các cơ quan chức năng nơi ông tạm trú đã tạo điều kiện cho các thành viên trong gia đình ông đứng tên thuê đất và một số bất động sản. Hồi bấy giờ nhà đầu tư nước ngoài chưa có quyền đứng tên”.

Kêu gọi đầu tư kinh doanh sản xuất thì phải cho nhà đầu tư được thuê hoặc mua đất để xây dựng nhà xưởng. Nếu không có đất và nhà xưởng để sản xuất thì Liên doanh nuôi trồng và chế biến thủy sản của ông Bình ở Vũng Tàu làm sao có thể đạt tới năng suất 1.495 tấn/ năm, so với năng suất của toàn tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu lúc đó là 6.675 tấn/năm. Luật chưa cho phép, lại không giúp đỡ, còn bắt lỗi, bỏ tù thì ai còn dám “yêu nước”, hưởng ứng lời kêu gọi của Chính phủ Việt Nam, mang vốn về đầu tư trong nước?

– Trong một đoạn khác, tác giả viết: “Việt Nam đã tự nguyện từ bỏ Quyền Miễn trừ quốc gia khi tham gia Hiệp định Bảo hộ đầu tư với Hà Lan và khi ký Thỏa thuận 2006, nên vụ việc có thể đã được giải quyết theo các nguyên tắc của Tư pháp quốc tế”.

Nhưng sau đó, tác giả lại diễn tả lắt léo về nội dung thỏa thuận 2006 rằng: Ông Bình kiện Chính phủ Việt Nam lần thứ hai đòi bồi thường vì phía Việt Nam không thực hiện đúng cam kết trong thỏa thuận 2006 “chứ ông KHÔNG ĐÒI TÀI SẢN BỊ TỊCH THU”.

Thỏa thuận ngoài Tòa Trọng tài quốc tế ký giữa ông Bình và Chính phủ Việt Nam năm 2006 có nội dung chính như sau: “Chính phủ Việt Nam miễn án và bồi thường cho ông Bình 15 triệu USD; khi ông Bình có đơn kiến nghị, Chính phủ Việt Nam xem xét trả lại những tài sản ‘hợp lý’ của ông Bình. Đổi lại, ông Bình rút đơn kiện khỏi Tòa Quốc tế và không tiết lộ nội dung thỏa thuận”. Nội dung cam kết này là một thể hoàn chỉnh, tác giả đã từng làm Luật sư và Trọng tài viên, không hiểu vì sao lại có thể hiểu tách ra thành từng mảng riêng biệt như vậy?

– Ở một đoạn trong bài, để bảo lưu điều mà tác giả “bắt lỗi “ông Bình sai phạm pháp luật đất đai, đâu tư của Viêt Nam, tác giả đưa ra một giả thiết chưa có thật, chẳng hạn nếu đầu tư bằng cách mua đất đai để “trồng cây cần sa, một chất gây nghiện”. Nếu đây là cách lập luận của một học sinh bậc trung học cơ sở thì có thể chỉ là một câu nói ngô nghê trong một bài tập làm văn. Ở đây lại là cách lập luận của một người từng là Luật sư và Trọng tài viên thì thật không hiểu nổi!

– Có lẽ tự thấy những lập luận ở trên chưa đủ sức chinh phục lòng tin của người đọc vào nhận định của mình, sau đó, tác giả đe dọa: trong việc Tòa trọng tài quốc tế xử bồi thường cho ông Bình, nếu bị ép quá, Chính phủ Việt Nam cũng sẵn sàng “chơi tới cùng”. Phải chăng đến đây tác giả tìm lời kết ở câu chuyện “Chí Phèo” của Nam Cao?

– Để củng cố cho những luận cứ và nhận định chủ quan, không lấy gì làm chính xác của mình, ở đoại cuối của bài viết, tác giả tung ra một hỏa mù: Do đặc điểm giữ bí mật của hình thức Trọng tài, “rất có thể những thông tin chính thức về nội dung, diễn biến và kết quả (chi tiết) của vụ kiện này sẽ không bao giờ được công bố rộng rãi”. Câu này có thể hiểu là các bạn hãy tin vào nhận định của tôi đi, không có thông tin gì khác nữa đâu.

Bình luận đã khá dài. Đây chỉ là “những điều cần nói ngay”. Xin nhường các bạn đọc khác bình luận tiếp.

© Copyright Tiếng Dân

Những người giàu ở đâu?

0
FB Luân Lê

4-9-2017

Hãy trả lời cho tôi những câu hỏi dưới đây, chúng ta sẽ rõ vị trí của họ trong xã hội.

Đó là những tỷ phú, họ ở đâu khi cả đất nước còn tới 25% hộ nghèo, đói ăn? Hàng chục vạn (hàng trăm ngàn) cử nhân, thạc sỹ thất nghiệp và ngày càng tăng lên? Tỷ lệ làm việc trái ngành là trên 70%?

Tỷ lệ người giàu trong lĩnh vực khoa học bằng 0%? Và người đi lên từ bất động sản chiếm hầu hết trong số những người giàu nhất Việt Nam? Tỷ lệ người giàu chiếm 2-3% dân số và sở hữu tới trên 90% tài sản của cả xã hội?

Ngành nông nghiệp và nông dân chiếm tới 80% dân số? Đã có rất nhiều người giàu từng được mệnh danh là doanh nhân thành đạt rồi vào tù hàng loạt?

Tỷ lệ xuất khẩu lao động, lấy chồng nước ngoài và những người di cư ra khỏi quốc gia ngày càng nhiều, như dưới dạng đầu tư tới 3 tỷ đô-la chỉ tính riêng vào Mỹ trong 10 năm qua (còn qua các nước châu Âu, Úc, Newzeland thì sao)?

Số người bệnh ung thư tăng lên đến nay trung bình khoảng 315 người chết/ngày (khoảng 100.000 người/năm)? Số người chết vì tai nạn giao thông luôn khoảng 10.000 người một năm, đó là con số thống kê chết tại chỗ. Môi trường ô nhiễm và suy thoái ngày càng trầm trọng? Tình trạng giao thông ngày càng khủng khiếp?

Nợ công quốc gia ngày càng tăng lên nhanh chóng, đến nay bằng khoảng 65% tính trên Tổng thu nhập quốc dân (GDP) – tức khoảng 30 triệu/người? Tình trạng tham nhũng đứng thứ 2 châu Á? Tình trạng luật pháp rối rắm mà họ vẫn ăn nên làm ra?

Giáo dục ngày càng tệ đi vì bệnh thành tích, đồng phục, chảy máu chất xám và số lượng tiến sỹ, giáo sư đạt con số kỷ lục châu Á, nhưng gần như không có phát minh nào cho khoa học và thuộc dạng ít có công bố quốc tế nhất khu vực Asean và trên thế giới?

Tình trạng người lao động bị nợ bảo hiểm xã hội, bị chèn ép, mất việc gia tăng và lương công nhân Việt Nam thuộc hàng thấp nhất cũng như năng suất kém nhất khu vực Đông Nam Á?

Nếu giải thích được những nhịch lý đó thì chúng ta mới có thể thấy được những tỷ phú giàu lên có giá trị cho xã hội, cho quốc gia hay không, hay chỉ có một nhóm người hưởng lợi từ chính sách do họ được hậu thuẫn (từ quyền lực hậu trường) mà nên?

Trên tạp chí Forbes, có hai cách tính về tài sản để xếp thứ hạng: thứ nhất, đó là tính giá trị tài sản ròng (thực có, như bất động sản và tài khoản trong ngân hàng – Trump là một tỷ phú giàu thực theo cách tính này); hoặc, thứ hai, tính tổng tài sản vốn hoá mà người đó sở hữu, trong đó bao gồm cả giá trị có thể giao dịch (như hợp đồng, thương hiệu và cổ phiếu trên sàn – cách tính này dễ bị gây ảo cho giá trị tài sản những người được xếp hạng). Và những tỷ phú Việt Nam được tính theo cách thứ hai (và như thế một kẻ giàu sổi bằng những tấm giấy ghi danh như FLC vẫn có mặt trong danh sách này).

Và tại sao những người giàu ở phương Tây họ rất hãnh diện và tự hào khi họ giàu có (nhiều trong số đó là nhờ khoa học, công nghệ), nhưng họ lại sống giản dị đến lạ thường, còn ở ta giàu có thì phải che đậy, hoặc ngược lại, ăn chơi sa đoạ và thậm chí thể hiện phô trương một cách ngông cuồng, kể cả hãm hại hoặc chà đạp những giá trị thuộc về con người?

Vấn đề không phải tổng giá trị tài sản họ sở hữu trong tay, mà là làm cách nào họ có được chúng và họ đóng góp gì cho công cuộc gây dựng giá trị quốc gia.

Đó mới là giá trị của người giàu đối với xã hội.

XIN THƯA, CHÚNG NÓ “ĂN BẠO” LẮM!

Báo Tuổi Trẻ ngày 3-9-2017 cho biết, “Trong một năm qua, TP.HCM có một vụ tham nhũng được phát hiện qua kiểm tra, giám sát nội bộ, là vụ việc liên quan đến cán bộ Chi cục An toàn vệ sinh thực phẩm TP”. Báo nói rõ: “UBND TP.HCM vừa có báo cáo về công tác phòng chống tham nhũng từ 1-8-2016 đến 31-7-2017. Theo đó, qua kiểm tra, giám sát nội bộ đã phát hiện, chuyển công an TP điều tra xử lý 1 vụ việc”.

Thật thế không? Chỉ “một vụ” thôi? Bất cứ ai sống ở Sài Gòn đều biết, chẳng nơi nào ở Việt Nam mà tham nhũng tồi tệ bằng Sài Gòn, không nơi nào mà đời sống người dân “gần gũi” với “văn hóa hối lộ” bằng Sài Gòn, không nơi nào mà hầu như tất cả cơ quan và nhân viên công quyền đều “ăn” bạo bằng Sài Gòn. Tôi nhớ, hồi làm thủ tục sang tên căn nhà Bình Thạnh, khi đến Chi cục thuế, tôi chứng kiến các anh cò nhà đất kẹp tờ 500.000 vào hồ sơ đưa qua ô kính để được đóng dấu giấy tờ. Mọi việc diễn ra bình thường và công khai trước sự chứng kiến của bao nhiêu người đang ngồi mòn mỏi xếp hàng. Không chi thì cứ ngồi đó. Rồi sẽ bị làm khó đi, làm khó lại nhiều lần…

Em mới xin được cho bé S. vào Trường Lê Ngọc Hân, chi 6.000 đô đó anh – một người bạn kể với tôi. Cái gì ở Sài Gòn mà không có cái “giá” của nó. Phụ huynh biết rõ giá đút lót từng trường. Trường điểm Chu Văn An (Bình Thạnh) giá bao nhiêu, Trường Nguyễn Bỉnh Khiêm quận 1 bao nhiêu. Giá vào trường trái tuyến còn tùy hộ khẩu. Từ Bình Thạnh lên quận 1 là một giá. Từ quận 4 vào quận 1 chênh lệch đôi chút. Từ Gò Vấp “bon chen” lên quận 1 thì “hơi cao chút xíu, chịu thì làm ha”. Các anh chị đi xe hơi cũng nắm rõ “giá”. Cùng một lỗi nhưng nếu bị “bắt” ở đường Trần Hưng Đạo thì “đưa nó” 500.000; nếu bị “thổi” ở Nguyễn Du thì “400 thôi mày”.

Cách đây nhiều năm, khi dịch vụ cho thuê băng đĩa phim còn bùng nổ, một người bạn thân, chủ một cửa hàng ở Phan Đăng Lưu (Phú Nhuận), cho biết, anh phải “cúng” định kỳ cho công an khu vực. Một hôm tôi vào tiệm khi một người mặc thường phục vừa đi ra, bạn tôi nói, nó là “khu vực” đó, tui mới đưa 2 triệu; ban đầu đưa 1 triệu nhưng nó đòi thêm, nó nói Tết nhất phải cho anh em vui vẻ chút, “về nhà” còn chia lại cho mấy sếp chứ có ăn một mình đâu!… Khắp Sài Gòn, quận nào cũng có bia ôm, karaoke, quán nhậu… Không chỗ nào mà không “cúng” cho công an khu vực. “Cúng” định kỳ hàng tháng. Khó có thể biết chính xác mỗi tháng bọn “khu vực” của một phường nhận được bao nhiêu “trợ cấp xã hội” bằng cách này. Lễ lạc hay Tết nhất thì nhích lên chút. Dịch vụ nào có mức độ “nhạy cảm” càng cao, chẳng hạn “hớt tóc thanh nữ”, thì “tiền cúng cô hồn” càng nhiều. Mức độ tham nhũng trở nên “minh bạch” đến mức, một người bạn học chung hồi phổ thông của tôi sau đó “làm công an” rồi sau đó “ra ngành”, thuật rằng, mỗi tuyến đường, mỗi khu vực, đều có “quota” cả. Mỗi tháng phải thu đủ “sở hụi”. Thu không đủ, về sếp chửi, sếp nói, “mày ăn bớt hả!”.

Công khai. Ăn công khai. Không nơi nào ăn mạnh và ăn công khai bằng Sài Gòn. Không nơi nào có nhiều “cô hồn các đảng” bằng Sài Gòn. Tiểu thương phải cúng cho “quản lý chợ”, nhà hàng phải cúng cho “an toàn thực phẩm”, công ty phải cúng cho nhân viên thuế, du khách phải cúng cho hải quan sân bay… Thậm chí nhà trường, đặc biệt trường tư, cũng phải cúng cho “thanh tra giáo dục”… Cả cái “Ủy ban nhân dân thành phố” cũng không tử tế gì. Các bạn nào làm việc ở lĩnh vực PR (public relation) đều biết rõ “biểu giá” các viên chức trong cái ủy ban ấy. Trong một sự kiện (chẳng hạn cắt băng khánh thành), nếu mời chủ tịch thành phố thì giá bao nhiêu, bí thư thành ủy giá bao nhiêu, phó chủ tịch giá bao nhiêu. Mức giá còn tùy sự kiện. Cắt băng khánh thành, chụp hình quay phim xong, rồi về, thì là một giá. Có phát biểu thì cao hơn chút. Có mặt đến lúc bế mạc thì cao hơn nữa. Không công ty PR nào không nắm được số điện thoại “thư ký trực” của các vị này. Vì muốn mời các vị thì phải thông qua thư ký. Muốn được thư ký “hỏi coi ảnh có rảnh không”, bạn phải biết điều mà dúi vào tay thư ký một ít đã.

Chẳng ai sống ở Sài Gòn mà không biết những chuyện này. Một năm qua, “nhân dân thành phố” chỉ mới “bị” có một vụ tham nhũng thôi! Ồ…!

Phát hiện danh tính 3 mật vụ từ Việt Nam tham gia bắt cóc ông Trịnh Xuân Thanh

0
Nhóm mật vụ từ Việt Nam đã trú ngụ tại khách sạn Sylte Hof tại đường Kurfürstenstraße 114, Berlin từ ngày 21 đến 23.7 để theo dõi và bắt cóc ông Trịnh Xuân Thanh 

Theo những thông tin mới nhất, Cảnh sát điều tra Berlin đang truy nã 3 người đàn ông từ Việt Nam sang Đức trong thời điểm từ ngày 21 đến 23.7 với nhóm trưởng là môt người đàn ông có độ tuổi khoảng 50, 2 người còn lại từ 30 đến 40 tuổi.

Trong nhóm này chỉ có 1 người nói được rất ít tiếng Anh và họ hoàn toàn không biết tiếng Đức.

Hình ảnh kamera ghi hình trong khách sạn đã cung cấp cho Cảnh sát điều tra các chân dung rõ nét với đầy đủ các hoạt động ra vào của những nghi phạm này, các tấm ảnh nhận dạng đã được in ra từ các thước phim Video có độ phân giải cao để phục vụ công tác điều tra.

Nhiều cửa hàng xung quanh khi vực khách sạn đã được Cảnh sát tới thăm, cho xem ảnh nghi phạm và yêu cầu cung cấp thông tin khi những đối tượng này xuất hiện trong những ngày lưu trú tại đây.

Đặc biệt nhóm nghi phạm thường xuyên tới các quán ăn châu Á trên nhiều dãy phố lân cận để thưởng thức món “Phở Berlin“ và nhanh chóng rời đi, họ cũng không ăn nhậu hay uống rượu, bia ở những nơi này.

3 tấm hộ chiếu Việt Nam đã được chủ khách sạn ghi chép danh tính khi thuê phòng và cung cấp cho Cảnh sát điều tra, họ cũng cho biết tới ngày 23.7 thì nhóm này đã rời khỏi khách sạn trên một chiếc xe do người khác lái tới.

Theo nhận định của chuyên viên Đức về điều tra bắt cóc, giết người và khủng bố tại Tòa án Hình sự Quốc tế Den Haag, Hà Lan (ICC) “nhóm người này đã được dẫn đường bởi người rất thông thạo địa bàn tại chỗ“, có thể họ hiện đang sống tại Berlin, khi chứng minh được đối tượng có liên quan thì sẽ phải chịu khung hình phạt từ 1 đến 5 năm tù cho tội hỗ trợ bắt cóc, ngoài ra các đối tượng trực tiếp tham gia bắt cóc sẽ chịu phạt tù từ 5 đến 10 năm, trường hợp nguy hiểm có thể ngồi tù chung thân.

Hiện nay các mẫu xét nghiệm DNA của nhóm nghi phạm đã được thu thập tại phòng khách sạn và trên chiếc xe 7 chỗ với nhiều vết máu để truy nã các đối tượng bắt cóc ông Trịnh Xuân Thanh. Cơ sở dữ liệu tại EUROPOL cũng được cập nhật để lập tức phát hiện và bắt giữ những người này khi họ đặt chân tới châu Âu.

Vết máu khô đọng lại trên ghế xe nghi vấn dùng để bắt cóc ông Trịnh Xuân Thanh hôm 23.7 tại Berlin

Hôm 1.9 Chủ cho thuê xe, ông Bùi Quang Hiếu vừa nhận lại chiếc xe 7 chỗ nghi vấn dùng để bắt cóc Trịnh Xuân Thanh

Trung Khoa – Thoibao.de 

Vết máu loang và 2 bình xịt gây mê trong chiếc xe nghi vấn dùng bắt cóc ông Trịnh Xuân Thanh: https://thoibao.de/nguoi-viet-o-duc/11384/vet-mau-loang-va-2-binh-xit-gay-me-trong-chiec-xe-nghi-van-dung-bat-coc-ong-trinh-xuan-thanh-.htm 

 

Khởi tố và bắt thêm cán bộ của Tập đoàn dầu khí

Thêm năm cán bộ cao cấp của Tập đoàn Dầu khí Việt Nam (PVN) bị khởi tố, liên quan đến những vụ bê bối tài chính ở ngân hàng Đại Dương.

Đó là các ông Nguyễn Xuân Sơn, nguyên Chủ tịch Hội Đồng Thành Viên của PVN, ông Ninh Văn Quỳnh nguyên kế toán trưởng, đương kim phó Tổng Giám đốc, các ông Nguyễn Xuân Thắng, Nguyễn Thanh Liêm và Vũ Khánh Trường là nguyên ủy viên Hội Đồng Thành Viên hoặc Hội Đồng Quản Trị của PVN.

Trong số những người này thì ông Nguyễn Xuân Sơn đang bị tạm giam để điều tra việc ông đã chi tiền lời ngoài sổ sách cho PVN.

Hai ông Ninh Văn Quỳnh và Nguyễn Xuân Thắng bị bắt tạm giam trong ngày 1 tháng Chín.

Hai người còn lại bị cấm đi khỏi nơi cư trú.

Theo cáo trạng được truyền thông nhà nước loan tải thì năm người này bị qui kết cố ý làm trái, gây thiệt hại số tiền trị giá 800 tỉ đồng khi đóng góp vốn điều lệ vào Ngân hàng Đại dương- Oceanbank.

Trước vụ việc này, Tập Đoàn Dầu Khí Việt Nam lên tiếng cho biết PVN đang hợp tác với cơ quan điều tra, và những vụ bắt bớ trên không ảnh hưởng tiêu cực đến hoạt động sản xuất và kinh doanh của tập đoàn này. PVN cũng lên tiếng kêu gọi sự cảm thông của người Việt trong nước.

Trong suốt hai năm qua nhiều viên chức hoặc cựu viên chức của Tập đoàn dầu khí Việt Nam bị truy tố, bắt giam hay bỏ trốn ra nước ngoài, trong đó nổi tiếng nhất là ông Trịnh Xuân Thanh, nguyên Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị Tổng Công ty Xây Lắp Dầu Khí, bỏ trốn sang Đức, rồi được cho là bị bắt cóc để đưa về Việt Nam hồi cuối tháng 7 vừa qua.

Ngoài ra người từng chịu trách nhiệm cao nhất của Tập đoàn dầu khí là ông Đinh La Thăng cũng bị kỷ luật, mất chức Ủy viên Bộ chính trị đảng cộng sản cũng như chức Bí thư thành ủy Thành phố Hồ Chí Minh.

Nhiều nhân viên OceanBank Hải Phòng tố sếp ép phải nhận tội

Infornet
Có mặt tại TAND thành phố Hà Nội trong phiên tòa xét xử đại án OceanBank, 12 nhân viên OceanBank chi nhánh Hải Phòng đồng loạt tố bị sếp ép gánh tội thay.

Cả 12 nhân viên này đều được HĐXX triệu tập đến với tư cách là người có quyền lợi và nghĩa vụ liên quan. Họ cho biết ngoài 12 người, còn có những nhân viên khác vì điều kiện công việc nên không thể tham dự phiên tòa.

Theo lời khai của một nhân viên tên Lan, năm 2011 cô có tham gia chi lãi ngoài cho khách hàng giao dịch tại OceanBank Chi nhánh Hải Phòng. Tuy nhiên, trong số các nhân viên OceanBank Hải Phòng, có những người không tham gia vào việc chi tiền lãi ngoài nhưng vẫn bị bà Trần Kim Chi, quyền GĐ OceanBank Chi nhánh Hải Phòng ép phải thừa nhận là đã nhận tiền chi lãi ngoài.

“Tôi chi thực tế gần 200 triệu đồng nhưng bị ép nhận số tiền để chi chăm sóc khách hàng lớn hơn rất nhiều. Tôi không nhận tiền trực tiếp từ hội sở OceanBank mà nhận tiền từ chị Trần Kim Chi – quyền giám đốc chi nhánh Hải Phòng của OceanBank. Chúng tôi có những bằng chứng chứng minh chị Chi ép chúng tôi nhận tiền để chi lãi ngoài và có thể cung cấp với quý tòa và cơ quan điều tra”, bà Lan nói.

Liên quan đến việc chi lãi ngoài của OceanBank, các cựu lãnh đạo của ngân hàng như nguyên TGĐ Nguyễn Minh Thu, Nguyễn Xuân Sơn và các Giám đốc, Phó Giám đốc Chi nhánh/PGD đều thừa nhận đã chi lãi ngoài cho các cá nhân là Giám đốc, kế toán trưởng của các doanh nghiệp gửi tiền vào OceanBank giai đoạn 2009-2014 (chủ yếu là các DN thuộc PVN). Tuy nhiên, đại diện của hàng trăm doanh nghiệp được hỏi đều phủ nhận việc doanh nghiệp cũng như các cá nhân thuộc doanh nghiệp nhận tiền lãi ngoài từ OceanBank.

Tại tòa, bị cáo Nguyễn Trà My, Phó Giám đốc OceanBank Chi nhánh Thăng Long, khai nhận đã trực tiếp mang 11 tỷ đồng theo lệnh của Phó TGĐ Nguyễn Thị Minh Phương sang cho ông Nguyễn Tuấn Hùng, Trưởng Ban Tài chính Công ty Thăm dò Khai thác Dầu khí (PVEP) có trụ sở tại tòa nhà Grand Plaza đường Trần Duy Hưng, Hà Nội. Đây là số tiền trong tổng số 15 tỷ đồng mà Cơ quan CSĐT xác định ông Hùng có nhận từ OceanBank.

“Bị cáo cầm tiền sang phòng làm việc của ông Hùng ở tầng 22 tòa nhà Grand Plaza, sau 4 lần tổng số tiền là khoảng 11 tỷ đồng. Có lần bị cáo đi cùng lái xe của Chi nhánh. Trước khi vào phòng làm việc của ông Hùng thì bị cáo có đi qua lễ tân của công ty”.

Tuy nhiên, đáp lại lời khai trên, ông Nguyễn Tuấn Hùng phủ nhận việc nhận tiền lãi ngoài từ OceanBank, đồng thời khẳng định mình “chưa từng gặp chị Trà My ở ngoài đời”.

Ông Nguyễn Long, Trưởng Ban Pháp chế của Tổng CTCP Khoan và dịch vụ khoan Dầu khí (PVD), là người đại diện cho PVD và 5 đơn vị khác gồm: Hội Cựu chiến binh của Tổng Công ty PVD, Trung tâm ứng phó và xử lý sự cố tràn dầu Việt Nam, Công ty TNHH MTV Quản lý Giếng khoan Dầu khí, Công ty TNHH MTV Khoan dầu khí nước sâu PVD, CTCP Thương mại và dịch vụ kỹ thuật khoan Dầu khí PVD. 6 đơn vị này mở tài khoản thanh toán và tiền gửi, hiện nay vẫn duy trì hoạt động tiền gửi tại ngân hàng. Tuy nhiên, ông Nguyễn Long khẳng định BLĐ các đơn vị này đều không nhận đồng lãi ngoài nào ngoài tiền lãi từ các hoạt động tiền gửi.

“Các đơn vị này có họp với các cá nhân liên quan và họ cũng không nhận. Phía OceanBank vào dịp lễ tết có gửi hoa và bánh kẹo đến thì họ nhận”, ông Nguyễn Long nói.

Cũng tại phiên tòa, Nguyễn Xuân Sơn và Nguyễn Minh Thu cùng khai nhận đã chi cho TGĐ và Kế toán trưởng của Liên doanh dầu khí VietsoPetro hàng chục tỷ đồng. Nhưng đại diện của VietsoPetro cho biết công ty cũng như các cá nhân của công ty đều không nhận đồng lãi ngoài nào từ Nguyễn Xuân Sơn và Nguyễn Minh Thu.

Do đó, HĐXX cho biết đã gửi Giấy triệu tập đối với ông Võ Quang Huy và ông Nguyễn Hữu Tuyến, Kế toán trưởng và TGĐ VietsoPetro.

Ngoài ra, để làm rõ khoản vay 500 tỷ đồng của Công ty Trung Dung tại OeanBank, HĐXX cho biết cũng sẽ triệu tập Phan Thành Mai, cựu TGĐ Ngân hàng Xây dựng, và Trần Thanh Quang, Phó TGĐ OceanBank.

Bản tin ngày 4/9/2017

0
TIẾNG DÂN

Tin trong nước

Biển Đông

PGS TS Hoàng Ngọc Giao có bài: Chính quyền Việt Nam đã làm gì để bảo vệ chủ quyền biển đảo? Tác giả điểm lại các mốc thời gian kể từ ngày 1/5/2014, khi TQ đưa giàn khoan Hải Dương 981 vào vùng Đặc quyền kinh tế, thềm lục địa của Việt Nam, đến thời điểm hiện tại, khi TQ đang tập trận sát sân nhà VN, kể từ ngày 29/8 đến ngày 4/9.

Tác giả viết: “Như vậy, sau 03 ngày Trung quốc mang quân vào nổ súng trong Vùng Biển thuộc quyền chủ quyền của Việt Nam, nhưng Việt Nam mới chỉ tuyên bố là ‘hết sức quan ngại’, là ‘mọi hoạt động của nước ngoài… cần phải tuân thủ LPQT’, và ‘đề nghị TQ chấm dứt và không lặp lại hành động này'(!). Tuyên bố như vậy, quá yếu ớt, nếu như không nói là với tâm thức sợ hãi! Giặc vào nhà, nhưng vẫn đề nghị giặc đừng làm thế, nên tôn trọng pháp luật!

Còn nhà nghiên cứu Trương Nhân Tuấn thì cho rằng: Việt Nam đang bị dồn vào chân tường. Tác giả viết: “Theo tôi, đã quá trễ để VN có thể ‘làm cái gì đó’ để ngăn cản hành vi của TQ trong tương lai. Bởi vì các hành vi của TQ (từ sau Thế chiến II) thể hiện trên thực tế là phản ảnh yêu sách ‘chủ quyền’ hai quần đảo HS và TS của TQ“.

LS Nguyễn Văn Thân có bài viết, trích từ câu nói của GS Kishore Mahbubani, Trưởng khoa Trường chính sách công Lý Quang Diệu, ĐH Quốc gia Singapore: “Nước nhỏ phải hành xử như một nước nhỏ”. Tác giả nhắc lại sự kiện:

Trong phiên họp ASEAN tại Hà Nội vào năm 2010, Dương Khiết Trì lúc đó là ngoại trưởng đã nói với các ngoại trưởng ASEAN là ‘Trung Quốc là một nước lớn, quý vị chỉ là những nước nhỏ’ rồi nhìn chòng chọc vào mắt của George Yeo ngoại trưởng Singapore thời bấy giờ. George Yeo đáp lễ bằng cách nhìn chòng chọc lại vào mắt Dương Khiết Trì. Các nhà ngoại giao Singapore nhận thức được rằng một khi họ để cho quốc gia của họ bị bắt nạt thì quốc gia của họ mãi mãi sẽ bị bắt nạt“.

Bàn tròn BBC, điểm tin tức, sự kiện trong tuần (từ ngày 28/8 đến 3/9/2017), gồm 3 diễn giả: TS Phạm Chí Dũng, TS Nguyễn Xuân Diện và nhà báo Lê Trung Khoa.

Các diễn giả bình luận về sự kiện Trung Quốc “thông báo tập trận trên Biển Đông ở địa điểm bên trong lãnh hải Việt Nam tuyên bố chủ quyền, rất gần thành phố Đà Nẵng“, sự kiện GS Tương Lai tuyên bố rời khỏi ĐCS Việt Nam, và chuyện ông Trịnh Xuân Thanh ảnh hưởng thế nào tới mối quan hệ Việt – Đức.

Nhà văn Trần Trung Đạo có bài từ trích trong Chính Luận Trần Trung Đạo: Bài 49: Từ “Phạm Văn Đồng” tới “Thành Đô”, hai công hàm bán nước. Tác giả viết:

Không ai, ngoài Phạm Văn Đồng, Đỗ Mười và Nguyễn Văn Linh, biết chính xác nội dung hội nghị bí mật Thành Đô. Tuy nhiên, qua thái độ nhu nhược và phản ứng yếu hèn của giới lãnh đạo CSVN trước các hành động chiếm đảo, bắn tàu, cắt dây cáp, giết người tàn nhẫn của hải quân Trung Cộng và mới đây bắt bớ hàng loạt người Việt gióng lên tiếng nói bất bình, cho thấy nội dung bán nước trong ‘công hàm Thành Đô’ hẳn còn trầm trọng và chi tiết hơn cả ‘công hàm Phạm Văn Đồng’.”

Hai tàu chiến có hệ thống tên lửa, mà VN đặt mua của nhà máy đóng tàu Gorky, Nga, từ năm 2012, sẽ nhận được vào đầu tháng 9 và tháng 11: Chiến hạm Gepard Việt Nam sắp về nước trên tàu Rolldock Star.

Mời đọc thêm: Trung Quốc yêu cầu Indonesia hủy đổi tên một phần biển Đông (NLĐ). – Tàu huấn luyện Hàn Quốc thăm Đà Nẵng (Zing). – Bắt hai tàu cá khai thác tận diệt trên vùng biển Quảng Trị (ND). – Tàu vỏ sắt không bóng người được kéo về neo tại cảng Phú Hài (Zing – YouTube).

Vụ ngư dân vướng phải cái của nợ “tàu vỏ thép”: Tàu vỏ thép hỏng: Ngư dân nản lòng (NLĐ). – Vụ tàu vỏ thép hư hỏng: Công nhân sửa tàu “đột ngột” về quê, ngư dân lo sốt vó (DT).

Sân bay Long Thành và nhà thầu Trung Quốc

Báo Cali Today có bài: Sân bay Long Thành đang được PR để giúp quan chức bán đất! Thời gian qua, Việt Nam không còn được vay vốn ưu đãi của Ngân hàng Thế giới, Quỹ Tiền tệ Quốc tế, Ngân hàng Phát triển Á châu nữa. Các dự án “khủng” ở VN, trong đó có dự án sân bay Long Thành, không có vốn để thực hiện.

Tác giả viết: “Giờ đây, ngân sách vô vọng đã khiến nhóm lợi ích không biết tìm đâu ra tiền để trám vào cái lỗ trống toác đến 18 ngàn tỷ dùng cho giải phóng mặt bằng ở dự án sân bay Long Thành. Mà 18 ngàn tỷ đồng còn tìm không ra thì lấy đâu ra 18 tỷ USD – nhiều gấp hai chục lần – để xây dựng ‘một trong những sân bay hiện đại nhất khu vực Đông Nam Á’?

Báo Người Lao Động có bài: Làm sân bay Long Thành: Cẩn trọng nhà thầu Trung Quốc. Ông Phạm Sỹ Liêm, Phó Chủ tịch Tổng hội Xây dựng Việt Nam, đặt vấn đề: “Nhiều nhà thầu Trung Quốc yếu kém nhưng vì sao vẫn trúng thầu những công trình ở Việt Nam. Nhiều khả năng là có sự bôi trơn, ‘đi đêm’ trong quá trình đấu thầu. Cho nên cần phải thận trọng trong lựa chọn”.

Ông Liêm cũng nói rằng, doanh nghiệp Trung Quốc KAIDI chưa có kinh nghiệm xây dựng sân bay, “nhưng họ lại liên kết với doanh nghiệp trong nước để đặt vấn đề với Chính phủ. Như thế là đã có sự toan tính rồi“.

Mời đọc thêm: Geleximco đề xuất xây dựng sân bay Long Thành: Chuyên gia kinh tế nói gì? (Nhà ĐT). – Xây sân bay Long Thành: Cần hết sức thận trọng với nhà thầu ngoại không đủ năng lực kỹ thuật (CAND).

Quan hệ Việt – Đức trong bối cảnh căng thẳng ngoại giao

VOA có bài: Đức chúc mừng Việt Nam giữa căng thẳng ngoại giao. Bài viết dẫn lời một độc giả viết: “Người trong nước không hiểu gì người Âu Mỹ cả. Đối với họ, việc nào ra việc nấy… Đức là nước tam quyền phân lập, mỗi cơ quan có nhiệm vụ riêng của nó, không có việc cơ quan khác ra lệnh cơ quan này phải làm việc nhu ý muốn đâu”.

Mời đọc thêm: Qua lời chúc mừng Quốc khánh 2/9 Tổng thống Đức lưu ý Việt Nam về Nhà nước Pháp quyền (TD). – Vụ Trịnh Xuân Thanh: Hành trình “máu” đến tòa Đại sứ Việt Nam ở Berlin (TB).

Tổng thống Mỹ mừng Quốc khánh Việt Nam thống thiết quá!

Báo Người Lao Động đưa tin: Tổng thống Donald Trump mừng Quốc khánh 2-9, mong chờ thăm Việt Nam. Ông Trump gửi điện mừng tới CTN Trần Đại Quang. Bức điện viết: “Tôi mong đợi làm việc cùng Ngài nhằm tăng cường hơn nữa mối quan hệ giữa hai nước chúng ta và trông đợi chuyến thăm tới đất nước tươi đẹp của Ngài vào tháng 11 tới. Nhân dịp kỷ niệm ngày đặc biệt này, chúng tôi xin gửi tới Ngài và Nhân dân Việt Nam những lời chúc mừng nồng nhiệt nhất và xin chúc cho hòa bình, phồn vinh và hạnh phúc“.

Chắc ông Trump muốn Chính phủ Việt Nam gửi tiền giúp đỡ nạn nhân bão lụt ở Mỹ hay sao mà gửi điện mừng với lời lẽ thống thiết dữ vậy? Ngày 1/9, tòa Bạch Ốc đưa tin, ông Trump tuyên bố ngày 3/9 là ngày cả nước cầu nguyện cho các nạn nhân của cơn bão Harvey, cơn bão đã ‘gây thiệt hại tới 180 tỷ đôla’, ảnh hưởng đến đời sống của gần 7 triệu người dân Texas.

Trong khi phải lo đối phó với thiên tai khủng khiếp ở Mỹ, mà ông Trump gửi điện chúc mừng Quốc khánh VN hết sức nồng nhiệt như vậy, hoặc là báo chính đưa tin vịt, hoặc là ông Trump không thật lòng, hay là ông muốn Việt Nam giúp đỡ… vài tỷ Mỹ kim, trong số thiệt hại lên tới 180 tỷ?

Giới trí thức đã bị Việt Minh đối xử như thế nào?

BBC có bài: Vì sao cha tôi và các trí thức bị cách ly? Ông Trần Tiến Đức, cựu Vụ trưởng Vụ Giáo dục & Truyền thông, Ủy ban DS & KHHGĐ Việt Nam và là con trai BS Trần Duy Hưng, thị trưởng đầu tiên của TP Hà Nội thời Chính phủ Hồ Chí Minh, cho biết:

Cho đến năm 1950, vai trò của các trí thức trong chính phủ kháng chiến còn rất to lớn, nhưng sau năm 1950, sau khi Chiến dịch Biên giới thắng lợi, mở ra sự thông thương với Trung Hoa Cộng sản, thì các đoàn cố vấn Trung Quốc sang và sức ép đối với Hồ Chí Minh và đối với lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam là phải thay thế những người trí thức trong chính phủ bằng những nhân vật khác”.

Mời nghe clip nhà báo Trần Tiến Đức nói về ngày 2/9/1945 và vai trò của các trí thức Việt Nam lúc bấy giờ:

Đại án OceanBank

Báo infonet có bài: Đại án OceanBank: Nguyễn Xuân Sơn chi tiền tỷ mua hộ nhà cho TGĐ Đỗ Văn Hậu? Ông Nguyễn Xuân Sơn thừa nhận “có đưa cho Nguyễn Xuân Thắng 10 tỷ đồng và Thắng đã mua hết 7,125 tỷ đồng. Khi được hỏi mua cho ai, cựu Phó TGĐ PVN khai mua cho ông Đỗ Văn Hậu, Tổng Giám đốc PVN thời điểm đó“.

Cũng trên báo infonet, có bài: Nhiều nhân viên OceanBank Hải Phòng tố sếp ép phải nhận tội. Một nhân viên tên Lan cho biết: “Tôi chi thực tế gần 200 triệu đồng nhưng bị ép nhận số tiền để chi chăm sóc khách hàng lớn hơn rất nhiều. Tôi không nhận tiền trực tiếp từ hội sở OceanBank mà nhận tiền từ chị Trần Kim Chi – quyền giám đốc chi nhánh Hải Phòng của OceanBank. Chúng tôi có những bằng chứng chứng minh chị Chi ép chúng tôi nhận tiền để chi lãi ngoài và có thể cung cấp với quý tòa và cơ quan điều tra”.

Bài trên báo Tuổi Trẻ: Từ đại án OceanBank, lộ nỗi khổ biếu xén, điếu đóm… Bà Vũ Kim Hạnh dẫn lời một doanh nhân bị gạ đi với mấy quan lớn, kể: “Em có kinh nghiệm rồi chị ơi, tối nay nhậu một chầu, mai hai trận, ngày mốt đi hầu mấy ổng đánh golf. Có lần như vậy em bị dính rồi, tổng cộng không dưới 100 triệu. Chịu trời không thấu, thôi thà em bay về rồi đầu tuần bay ra. Chị coi có khổ không?

Ảnh minh họa. Nguồn: báo TT

LS Trương Thanh Đức, chủ tịch Công ty luật BASICO cho biết: “Có 11% doanh nghiệp được khảo sát, cho biết phải chi hơn 10% doanh thu cho các khoản chi phí không chính thức. Với doanh nghiệp lớn như ngân hàng, tập đoàn, tổng công ty thì 10% doanh thu là rất khủng khiếp“.

Mời đọc thêm: Đối chất nảy lửa chuyện nhận ‘lộc’ từ Hà Văn Thắm (VNN). – Bị khởi tố, bắt tạm giam nhưng Ninh Văn Quỳnh vẫn phải có mặt tại phiên xử Hà Văn Thắm (ANTĐ). – Sếp tổng nhà nước bất ngờ mất chức, đại gia Mai Linh ‘bay’ 300 tỷ đồng (DT). – “Quan lộ” của cựu Tổng Giám đốc Oceanbank và cách xài “tiền chùa” (VOV). – Phó TGĐ PVN Ninh Văn Quỳnh: Mâu thuẫn với ông Nguyễn Xuân Sơn vì đều trong diện “quy hoạch” (Soha). – Đại án OceanBank: Nguyễn Xuân Sơn chi tiền tỷ mua hộ nhà cho TGĐ Đỗ Văn Hậu? (Sputnik). – Đại án Ocean Bank: 392 khách hàng ăn ‘lộc,’ chỉ có 19 trả lại (NV).

Cựu thống đốc NHNN Nguyễn Văn Bình có run?

Báo Lao Động có bài: Bị Thanh tra Chính phủ “sờ gáy”, Ngân hàng Nhà nước giải thích ra sao? Chắc do bị “cóng” vì bản báo cáo Kết luận thanh tra: NHNN “bị động và có nhiều vi phạm“, nên đại diện NHNN cho biết, “sẽ nghiêm túc thực hiện đầy đủ những ý kiến chỉ đạo của Thủ tướng Chính phủ về nội dung này“.

Đáng chú ý, là hoạt động thanh tra này được tiến hành từ tháng 1/2010 đến tháng 6/2015, thời gian mà ông Nguyễn Văn Bình đang là Thống đốc. Trong bản Kết luận Thanh tra, mục ‘Về công tác phòng, chống tham nhũng’ nêu: “Thống đốc NHNN không giao nhiệm vụ cho Vụ tổ chức cán bộ tham mưu về việc thực hiện minh bạch tài sản, thu nhập mà giao nhiệm vụ cho các Thủ trưởng đơn vị tự lập không được Thống kê phê duyệt là chưa đúng quy định“.

Mời đọc thêm: Ngân hàng Nhà nước Việt Nam ‘giám sát kém’ (BBC). – Ông Trọng đang dần thít cổ những ai? (Cali Today).

Mặt trận Tổ quốc VN giám sát đảng trưởng?

Báo VietNamNet có bài: Mặt trận làm sao giám sát được Bí thư. Ông Lý Ngọc Thạch, Trưởng ban Dân chủ và Pháp luật, MTTQ TP. HCM kêu: “Người đứng đầu là Bí thư Thành uỷ thì Mặt trận giám sát như thế nào? Chẳng lẽ nói, báo cáo anh tụi em chuẩn bị giám sát anh. Như vậy rất khó, cơ chế nào để thực hiện?” Đã có “đảng lãnh đạo toàn diện, tuyệt đối” rồi, sao lại có cái tổ chức Mặt trận Tổ Quốc, đòi giám sát ông đảng trưởng?

Ông Thạch than, chuyện giám sát kê khai tài sản của đảng viên, cán bộ, công chức, khi kê khai tài sản chỉ được niêm yết tại nơi làm việc, làm sao biết được tài sản thực như thế nào. Ông nói: “Như thế thì làm sao nhân dân biết được tài sản của đảng viên, cán bộ đó là bất minh. Có những cán bộ cao cấp khi về tới nhà thì kín cổng cao tường. Đi họp tổ dân phố thì cử người giúp việc đi, làm sao dân giám sát được?”

Nhớ lại thời ông Nguyễn Thiện Nhân còn làm Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc VN, mặc dù là Ủy viên Bộ Chính trị, nhưng ông Nhân có giám sát được Ủy viên Bộ Chính trị hay Ủy viên BCH Trung ương đảng nào đâu, bởi vì trên ông còn có Tổng bí thư, là người lãnh đạo “toàn diện, tuyệt đối”. Nhưng mà chỉ hơn 3 tháng về làm Bí thư Thành ủy TP, thì cái TP này đã Đủ cơ sở để vào top 10 thành phố đẳng cấp thế giới! Thế này thì có thể so sánh TP HCM với Singapore được rồi!

Cập nhật tình hình Đồng Tâm

Facebooker Lê Công có Video clip về cuộc họp chống tham nhũng hàng tuần của bà con xã Đồng Tâm. Cụ Lê Đình Kình rất phẫn nộ khi một cán bộ địa phương nói rằng: “Trên đã quyết định dù đúng hay sai đều phải chấp hành“. Còn đối với ông Nguyễn Đức Chung, Chủ tịch TP Hà Nội, cụ Kình cho rằng “lại tỏ ra rất thành thạo, chuyên nghiệp về vấn đề dối đảng lừa dân“.

Cuộc họp chống tham nhũng thường kỳ hàng tuần của bà Con xã đồng tâm

Publié par Công Lê sur dimanche 3 septembre 2017

Bê bối thuốc điều trị ung thư giả

Báo Một Thế Giới có bài: Những lo ngại từ sự thiếu trung thực của một số cán bộ lãnh đạo. Bài báo viết: “Có lẽ PGS-TS Nguyễn Thị Kim Tiến đã nghiên cứu rất kỹ khi thông tin rằng bà ‘không có ai là người thân làm ở Công ty VN Pharma’ và bà ‘cũng không biết đây là công ty nào bởi nó rất nhỏ’ trong lĩnh vực mà bà là người phụ trách cao nhất. Thế nhưng người ta có quyền nghi vấn, sao công ty này nhỏ mà luôn trúng các vụ đấu thầu lớn và lớn nhanh như Thánh Gióng vậy?

Bài viết cho rằng, “với một cán bộ cấp Bộ trưởng như bà, đây là sự thể hiện chưa khách quan và cũng chưa thật sự thành thực, nhất là ở một chính khách. Nó chính là phẩm chất cần thiết của người làm lãnh đạo mà Đảng Cộng sản Việt Nam luôn xem như là điều cần thiết số một đối vói đảng viên“.

VnExpress có bài: VN Pharma phát triển ‘thần tốc’ như thế nào. Bài báo cho biết: Trong khi nhiều doanh nghiệp lớn trong ngành dược phẩm như Imexpharm hay Pymepharco “rơi rụng” vì không thể cạnh tranh về giá trên thị trường, thì thời VN Pharma ở đỉnh cao, “một loạt gói thầu trị giá từ vài chục tỷ cho tới vài trăm tỷ đồng đều đến tay VN Pharma. Có thể kể đến như gói thầu 488 tỷ của Sở Y tế TP HCM hay gói thầu các mặt hàng thuốc 120 tỷ của Bệnh viện Chợ Rẫy, giúp công ty cán mốc doanh thu 1.077 tỷ đồng“.

VnExpress có video clip: Bốn năm tăng trưởng từ 10 tỷ lên trên 1.000 tỷ của VN Pharma.

Mời đọc thêm: Từ vụ VN Pharma: Những uẩn khúc trong đấu thầu thuốc(PLTP). – Vụ án VN Pharma là vi phạm y đức tồi tệ nhất (CAND).

Ngụy biện để tăng thuế VAT 

Báo tia Sáng có bài của TS Vũ Đình Ánh: Tăng thuế GTGT: Một lựa chọn khiên cưỡng. Ông cho biết: “Muốn giảm thâm hụt NSNN thì có thể sử dụng nhiều biện pháp giảm bội chi như tinh giản bộ máy nhằm giảm chi thường xuyên, thực hành tiết kiệm, chống tham nhũng, lãng phí, v.v. chứ không nhất thiết phải tăng thuế suất thuế GTGT hay đưa ra những sắc thuế bất hợp lý nhằm tăng nguồn thu“.

Báo Dân Trí có bài: Tăng thuế VAT với người nghèo: Không thể tác động ít mà ngược lại. Về đề xuất tăng VAT của Bộ Tài chính, bà Vũ Thị Mai, thứ trưởng bộ này khẳng định, việc tăng thuế lên 12% có tác động tới người dân nghèo nhưng không nhiều.

TS Nguyễn Đức Thành, Viện trưởng Viện Nghiên cứu Kinh tế và Chính sách (VEPR) phản bác lại: “Nói như vậy không thuyết phục, chẳng qua người nghèo họ không có tiền, nên phải ưu tiên cho ăn, học, chữa bệnh. Đâu phải người nghèo không muốn hưởng các dịch vụ khác, nên không thể nói vì thế họ ít ảnh hưởng của tăng thuế”.

Mời đọc thêm: Sau đề xuất tăng thuế VAT, Bộ Tài chính muốn giảm một loạt thuế, phí (VTC). – Tăng thuế VAT không ảnh hưởng người nghèo: Thêm nghịch lý khác (ĐV). – Chuyên gia Việt nói gì về việc tăng thuế VAT?(Soha). – Phân bón chịu thuế VAT: DN hưởng lợi, nông dân è cổ chịu gánh nặng thuế phí? (Infonet).

Bất cập các dự án BOT

Báo người Lao Động có bài: Né trạm Cai Lậy, kẹt cứng trên cầu Rạch Miễu. Nguyên do người dân lo sợ trạm BOT Cai Lậy có thể bị kẹt xe nên chọn đường về Bến Tre qua Trà Vinh, Vĩnh Long, Sóc Trăng… “làm kẹt xe nghiêm trọng ở cầu Rạch Miễu“.

Báo Thanh Niên có bài: Đề nghị giảm phí các trạm BOT ở Bình Định, Lâm Đồng. Người dân địa phương tại đây rất bất bình, cho rằng “việc quản lý nguồn thu tại các trạm thu phí chưa chặt chẽ, minh bạch, trong quá trình khai thác đường đã xuống cấp nhưng vẫn thu phí bình thường…

Do vậy, Sở GTVT tỉnh Bình Định xác nhận đơn vị này “đã có văn bản đề nghị Tổng cục Đường bộ xem xét, có ý kiến đề nghị Bộ GTVT nghiên cứu giảm mức phí qua 3 trạm BOT đặt trên quốc lộ (QL)1 và QL19 qua địa bàn tỉnh“.

Mời đọc thêm: Bình Định đề nghị giảm phí qua 3 trạm BOT (VNN). – Kể tội BOT giao thông: Bộ đặt đâu, trạm nằm đó (NLĐ). – Giải quyết bức xúc các trạm thu phí BOT: Công khai chọn thầu, công khai dự án (SGGP). – Đi 500 m phải trả phí BOT toàn tuyến: Xem xét giảm phí nhiều loại xe (VOV). – Sẽ dừng thu phí nếu nhà đầu từ không đưa trạm thu phí không dừng vào hoạt động (ICT News). – Lạm dụng giấy triệu tập sai luật, CA Khánh Hòa sách nhiễu lái xe qua BOT (CĐVN).

Thông tin về lật tàu SE3 ở Quảng Bình

Báo TN & MT có bài: Tổng công ty Đường sắt thông tin về vụ tai nạn tại Quảng Bình. Sáng hôm qua, tàu khách mang số hiệu SE3 đã va chạm với một xe máy xúc đi qua đường sắt thuộc huyện Bố Trạch, tỉnh Quảng Bình. Vụ tai nạn khiến tài xế lái máy xúc bị thương, đầu máy 943 bị đổ, 3 toa xe sát đầu máy bị trật bánh; máy xúc bị hư hỏng. Rất may là toàn bộ hành khách đi trên đoàn tàu SE3 đều an toàn.

Báo Pháp luật TP có bài: Ai chịu trách nhiệm trong vụ lật tàu SE3 ở Quảng Bình? Bài báo cho rằng, “địa phương là nơi chịu trách nhiệm chính khi để xảy ra tai nạn tại các lối đi dân sinh“.

Mời đọc thêm: Lật tàu SE3 ở Quảng Bình: Tài xế máy xúc vi phạm nghiêm trọng (NLĐ). – Tàu SE3 chở hơn 90 người bị trật bánh ở Quảng Bình (TT). – Ngày nghỉ lễ thứ hai, 35 vụ tai nạn giao thông cướp đi 22 sinh mạng(TTXVN).

Việt Nam liệu có sản xuất được ô tô?

Báo Nhà Quản Lý có bài: Vingroup gây ‘chấn động` thế giới với dự án chế tạo xe hơi. Bài báo dẫn nguồn từ báo Bloomberg: “Việt Nam muốn tự sản xuất ô tô cho mình“; Reuters: “Tập đoàn Vingourp của Việt Nam bắt đầu xây dựng tổ hợp nhà máy sản xuất ô tô đầu tiên trị giá 1 đến 1,5 tỉ USD“; Nekkei: “Gặp VinFast, nhà sản xuất ô tô mới nhất – từ Việt Nam“.

Bài báo có đoạn: “Việc chọn Hải Phỏng để đặt nhà máy là đón đầu những thuận lợi mà cảng quốc tế Lạch Huyện sẽ hoàn tất vào 2018, mang lại. Những tàu lớn có thể cập cảng, sau đó mang ô tô của Vinfast xuất khẩu đến Bắc Mỹ và châu Âu”.

Báo Dân Việt có bài: Giấc mơ ô tô Made in Vietnam của ông Phạm Nhật Vượng có khả thi? Bài báo cho rằng: “Trong khi Bộ Công Thương thừa nhận mục tiêu phát triển ngành ô tô Việt Nam thất bại, giá bán vẫn cao gấp đôi so với các nước trong khu vực, cùng với đó tỷ lệ nội địa hóa cũng không đạt yêu cầu đề ra… thì Tập đoàn Vingroup đã đặt ra mục tiêu tỷ lệ nội địa hóa ô tô xe máy của doanh nghiệp này là 60%“. Liệu có khả thi?

Chuyên gia kinh tế Lưu Bích Hồ cho biết: “Tôi cho rằng, kế hoạch này sẽ rất khó khăn vì chỉ vài ba năm mà nâng tỷ lệ nội địa hóa của ô tô lên 60% sẽ không hề đơn giản. Dù Vingroup cho rằng sẽ mời hết các doanh nghiệp lớn của thế giới và các chuyên gia lớn nhưng vẫn chờ xem họ làm như thế nào”.

Mời đọc thêm: Bloomberg nói gì khi Vingroup “ôm mộng” sản xuất xe hơi cho người Việt? (LĐ). – Vingroup bắt tay với những ai để làm ôtô thương hiệu Việt? (Zing). – Bệ đỡ của Chính phủ và kỳ vọng đối với doanh nghiệp(TTCP). – Vingroup sản xuất ô tô mở ra giấc mơ xe hơi của người Việt(DV). – Vingroup sẽ phải đối mặt với những thách thức như các nhà sản xuất ô tô Trung Quốc (VN Review). – Vingroup công bố sản xuất ô tô, mục tiêu đứng đầu Đông Nam Á (Vietstock).

Tin quốc tế

Khủng hoảng Bắc Hàn

Khủng hoảng Bắc Hàn lại leo thang đến mức nguy hiểm khi hôm 3/9 đã cho thử bom khinh khí, còn gọi là bom H hay bom nhiệt hạch. Theo tin từ Nhật và Nam Hàn, vụ nổ này mạnh gấp 10 lần so với vụ thử hạt nhân lần cuối vào năm ngoái. VOA đưa tin: Bắc Hàn ‘thử thành công bom nhiệt hạch’ hôm 3/9, là vụ thử mạnh nhất “mà Bình Nhưỡng nói là một quả bom nhiệt hạch có thể dùng cho tên lửa tầm xa”.

Truyền thông Bắc Hàn nói ông Kim Jong-un “thị sát việc đưa bom nhiệt hạch vào một tên lửa đạn đạo xuyên lục địa” (Ảnh của KCNA nói chụp ngày 3/9/2017). Nguồn: Reuters/ KCNA

Về phản ứng của TT Trump, báo Người Việt dẫn nguồn từ AP, cho biết: Tổng Thống Donald Trump nói rằng hành động khiêu khích mới nhất tái xác định sự nguy hiểm mà Mỹ phải đối đầu và ‘thương thảo trong tinh thần nhân nhượng’ là điều vô nghĩa”.

Khi được hỏi, liệu Mỹ có tấn công Bắc Hàn sau vụ thử nghiệm hạt nhân nay hay không, ông Trump nói rằng “chúng ta hãy chờ xem”. Một loạt tweet của ông Trump đưa lên mạng sáng ngày 3/9 ở Mỹ về Bắc Hàn, trong đó, ông viết: “Lời nói và hành động của họ tiếp tục thù địch và nguy hiểm đối với Hoa Kỳ. Bắc Hàn là một nước lưu manh, trở thành mối đe dọa lớn và nỗi xấu hổ đối với Trung Quốc, khi nước này đang cố gắng giúp đỡ nhưng thành công rất ít“.

Vụ việc nghiêm trọng đến nỗi các “đồng minh” của Bắc Hàn cũng không thể làm ngơ. Lãnh đạo Nga – Trung tìm cách đối phó Bắc Hàn. VOA cho biết: Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình và Tổng thống Nga Vladimir Putin hôm 3/9 đồng ý ‘xử lý phù hợp’ cuộc thử nghiệm hạt nhân mới nhất của Bắc Hàn”.

Mời đọc thêm: Bắc Hàn nói thử bom nhiệt hạch ‘thành công’ (BBC). Bắc Triều Tiên thông báo thử thành công bom nhiệt hạch (RFI).

Campuchia triệt hạ đối lập

BBC cho biết: Campuchia: Lãnh đạo đối lập Kem Sokha bị bắt với lý do ‘làm phản’. Và theo VOA: Ông Hun Sen nói rằng ông Kem Sokha đã lập mưu với Mỹ. Cáo buộc của Thủ tướng Campuchia cho thấy sự gia tăng các tuyên bố chống Mỹ, trong bối cảnh Campuchia chuẩn bị cho cuộc bầu cử quan trọng vào năm tới, theo Reuters”.

RFI đưa tin: “Trên mạng xã hội Twitter, con gái ông Kem Sokha tiết lộ, đêm qua có từ 100 đến 200 công an đến khám xét và phá hoại nhà riêng của lãnh đạo đảng đối lập trước khi bắt ông đi. AFP nhắc lại Kem Sokha bị bắt chỉ vài giờ sau khi trang báo mạng của chính phủ đăng một bài viết tố cáo ông được Mỹ hỗ trợ trong âm mưu lập đổ thủ tướng Hun Sen“.

Trung Đông lại nóng

Theo RFI: Iran sắp hoàn thành hệ thống phòng thủ chống tên lửa. Tư lệnh đặc trách về hệ thống phòng không Iran, tướng Farzad Esmaili ngày 03/09/2017 thông báo ‘toàn bộ hệ thống đã hoàn tất và đang trong tiến trình thử nghiệm’.Bavar – 373 có khả năng chận tên lửa tương tự như S-300 của Nga”.

RFI đưa tin, ISIS dần đang bị thu hẹp, khi quân đội Syria kiểm soát trục đường chiến lược Damas – Aleppo (RFI). – IS kháng cự ác liệt ở Deir Ezzor, quân đội Syria gặp khó (Viet Times). – Quân đội Syria giải phóng hoàn toàn Uqayribat – thành trì cuối cùng của IS ở Hama (ANTĐ). – Quân đội Syria đánh thắng IS chủ yếu nhờ tên lửa Nga (KT).

Thượng đỉnh BRICS

Liên quan đến BRICS, một khối thị trường chung gồm năm nước: Trung Quốc, Ấn Độ, Nga, Brazil và Nam Phi. RFI đưa tin: Thượng đỉnh BRICS khai mạc trong bầu không khí ảm đạm.

Thiên hạ thắc mắc rằng: “Liệu rằng thủ tướng Ấn Độ Modi và chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình có sẵn sàng chấm dứt cuộc xung đột biên giới đã đầu độc quan hệ song phương trong hai tháng vừa qua?”

Và “năm nước này sẽ thông qua những biện pháp nào để tái thúc đẩy nền kinh tế của mình? Brazil vô vọng tìm kiếm các nhà đầu tư, Nam Phi đang bị suy thoái, Nga hụt hơi vì lệnh cấm vận của quốc tế, trong khi mà cả Ấn Độ lẫn Trung Quốc cũng không có được tăng trưởng ngoạn mục”.

Mời đọc thêm tin quốc tế: Đụng tàu, liên miên tên lửa: Mong manh cam kết của Trump tại Đông Á (TTCT). – Mỹ : Donald Trump sắp quyết định về số phận của 800 ngàn « dreamer »  —  Tư pháp Mỹ : Không có bằng chứng về việc Obama cho nghe lén Trump  —  Đức bác bỏ đề nghị phong tỏa tài sản của những người ủng hộ giáo sĩ Gulen (RFI).

Vụ kiện Trịnh Vĩnh Bình vs. Chính phủ Việt Nam: Một số nhận định sơ bộ

0
Nghiên cứu Quốc tế

Nguyễn Thanh Tuân

4-9-2017

Dẫn nhập

Từ ngày 21/08 đến ngày 27/08/2017 vừa qua, Tòa án Trọng tài Quốc tế (ICA – International Court of Arbitration), một cơ quan giải quyết tranh chấp thương mại quốc tế, bên cạnh Phòng Thương mại Quốc tế (ICC), có trụ sở tại Paris, đã mở phiên xét xử vụ tranh chấp: Công dân Vương quốc Hà Lan (gốc Việt), ông Trịnh Vĩnh Bình, kiện Chính phủ nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam. Vụ kiện liên quan đến việc Việt Nam vi phạm Thỏa thuận giữa hai bên tại Singapore năm 2006 về việc Việt Nam bồi thường bằng tiền và trả lại tài sản mà ông Trịnh Vĩnh Bình đã đầu tư theo quy định của Hiệp định Đầu tư Hà Lan – Việt Nam (10/3/1994) nhưng đã bị Chính phủ Việt Nam tịch thu trước đây.

Cho đến thời điểm có bài viết này, Hội đồng Trọng tài được thành lập tại ICA chưa công bố phán quyết, và cũng do quy định Trọng tài xử kín, nên không bên nào, và không có ai, được phép công bố thông tin liên quan đến diễn biến phiên tòa và phán quyết của Trọng tài. Thông tin chính thức và đáng tin cậy về nội dung, diễn biến của vụ kiện cũng không nhiều. Vì vậy, bài viết này dựa trên những thông tin từ nhiều nguồn khác nhau (một số tin chưa được kiểm chứng), qua những sàng lọc, tổng hợp và phân tích sơ bộ, để bình luận về các khả năng trên cơ sở suy luận logic cho Diễn biến và Dự báo về Kết quả (những nét chính của Phán quyết của Trọng Tài) của vụ án).

Tóm tắt diễn biến

Ông Trịnh Vĩnh Bình – một Việt kiều có quốc tịch Hà Lan, cuối những năm 1980 đã đem theo tiền và vàng về Việt Nam đầu tư nhưng không đăng ký chính thức để thành lập doanh nghiệp theo Luật đầu tư nước ngoài (29/12/1987) của Việt Nam. Do ở thời điểm đó pháp luật chưa cho phép người nước ngoài (bao gồm cả Việt kiều có quốc tịch nước ngoài) đứng tên mua nhà và đứng tên nhận sang nhượng Quyền sử dụng đất, ông Bình đã nhờ người thân đứng tên giùm đất đai, nhà cửa và hai doanh nghiệp trong nước.

Cũng có nguồn tin (chưa được kiểm chứng) nói ông Bình được một số cán bộ lãnh đạo cao cấp động viên đem tiền, vàng về nước đầu tư và chính phủ Việt Nam cũng giúp đỡ riêng cho ông (không theo trình tự thủ tục luật định) trong việc làm thủ tục; và thậm chí cũng có tin nói ông Bình đã làm Giấy ủy quyền cho thân nhân ở Việt Nam đứng tên giùm đất đai nhà cửa ở Việt nam, và giấy này đã được “công chứng” (được chứng thực) bởi Đại sứ quán Việt Nam tại Paris (Nếu có thật thì việc chứng thực này cũng trái với quy định của pháp luật đất đai, đầu tư) … Công việc làm ăn của ông Bình sau đó đã gặt hái được nhiều thành công, phát triển nhanh chóng.

Thực tế, do chính quyền địa phương chỉ làm thủ tục giao đất cho người có hộ khẩu thường trú tại địa phương, và quy định từ thời đó là mỗi người chỉ được có một hộ khẩu thường trú, nhưng ông Bình đã nhờ bà con họ hàng cư trú (có hộ khẩu chính thức) ở một tỉnh phía Nam đến Bà Rịa – Vũng Tàu và Đồng Nai làm thêm hộ khẩu thường trú tại các địa phương đó, từ đó xin giao đất, đứng tên nhận chuyển nhượng đất … giùm ông Bình tại các địa phương nói trên. Sự việc này trái pháp luật ở hai điểm (i) Vi phạm quy định về (một) hộ khẩu; và (ii) Vi phạm quy định theo Luật đất đai do đã nhờ người đứng tên nhận giùm Quyền sử dụng (sở hữu) đất đai.

Ngày 19/03/1994, Hà Lan và Việt Nam ký Hiệp định song phương về Khuyến khích và Bảo hộ Đầu tư lẫn nhau (sau đây gọi tắt là Hiệt định Việt Nam – Hà Lan). Hiệp định bắt đầu có hiệu lực từ ngày 01/02/1995, nhưng cũng có quy định rõ Hiệp định cũng có hiệu lực hồi tố (retroactive) đối với cả các khoản đầu tư của công dân hai nước, nếu có, đã được thực hiện từ sau ngày 30/04/1975, tức là ngay cả trước khi Hiệp định có hiệu lực (Điều 10). Cụ thể, theo Hiệp định:

Điều 1: Với mục đích của Hiệp định này:

(a) Thuật ngữ “Đầu tư” bao gồm mọi loại tài sản, đặc biệt nhưng không chỉ là:

(i) sở hữu động sản và bất động sản cũng như các quyền sở hữu khác đối với mọi loại tài sản;

(ii) các quyền phát sinh từ cổ phần, trái phiếu và các lợi ích khác của công ty và liên doanh;

(iii) chứng quyền về tiền, về tài sản khác hoặc về bất kỳ hoạt động nào có giá trị kinh tế;

(iv) các quyền trong lĩnh vực sở hữu trí tuệ, qui trình kỹ thuật, đặc quyền kế nghiệp và bí quyết công nghệ;

(v) những quyền được pháp luật đảm bảo gồm các quyền thăm dò, khai thác, chiết xuất, sử dụng các tài nguyên thiên nhiên.

(b) Thuật ngữ “công dân” tùy theo mỗi Bên ký kết:

(i) Các thể nhân có quốc tịch của Bên ký kết đó;

(ii) các pháp nhân được thành lập theo luật của Bên ký kết;

(iii) các pháp nhân không được thành lập theo luật pháp của Bên ký kết, nhưng chịu sự kiểm soát trực tiếp hoặc gián tiếp bởi thể nhân quy định tại mục (i), hoặc bởi pháp nhân quy định tại mục (ii)

Điều 6: Không một Bên ký kết nào được thực hiện bất kỳ biện pháp nào để tước đoạt trực tiếp hoặc gián tiếp những đầu tư của các công dân của Bên ký kết kia, trừ khi được thực hiện với những điều kiện sau:

(a)        Các biện pháp được thực hiện vì lợi ích công cộng và theo thủ tục của Luật pháp;

(b)        Các biện pháp không có sự phân biệt đối xử hoặc trái với bất cứ cam kết nào mà Bên ký kết cam kết như những biện pháp có thể thực hiện;

(c)        Các biện pháp áp dụng phải được bồi thường công bằng. Việc bồi thường đó sẽ theo đúng giá trị thực tế của những đầu tư, bao gồm lãi với lãi suất thương mại thông thường cho đến ngày chi trả. Để có hiệu qủa cho người đòi bồi thường, khoản bồi thường sẽ được trả và chuyển không chậm trễ sang nước mà người đó xác định, và bằng đồng tiền của nước mà người đó là công dân hoặc bất kỳ đồng tiền tự do chuyển đổi nào mà người đó chấp thuận.

Điều 9:

  1. Tranh chấp giữa một Bên ký kết với công dân của Bên ký kết kia liên quan tới đầu tư của công dân của Bên ký kết kia trên lãnh thổ của Bên ký kết đó, thì nếu có thể sẽ được giải quyết bằng hòa giải.
  2. Nếu vụ tranh chấp đó không được giải quyết theo quy định tại khoản 1 Điều này, trong thời hạn 03 tháng kể từ ngày một Bên tranh chấp đề nghị giải quyết bằng hòa giải thì theo yêu cầu của công dân liên quan, vụ tranh chấp sẽ được đưa ra Tòa án trọng tài Ad-hoc được thành lập theo thỏa thuận đặc biệt hoặc theo Qui tắc Trọng tài của Uỷ ban Liên Hợp Quốc về Luật thương mại quốc tế.
  3. Trong trường hợp các bên ký kết tham gia Công ước giải quyết các tranh chấp về đầu tư giữa Nhà nước với công dân của Nhà nước kia ký ngày 18/03/1965 tại Washington, thì những tranh chấp nêu tại khoản 1 Điều này, theo yêu cầu của công dân có liên quan sẽ được đưa ra Trung tâm quốc tế giải quyết các tranh chấp về đầu tư để giải quyết bằng hòa giải hay trọng tài theo Công ước đó.
  4. Mỗi Bên ký kết theo đây chấp thuận vô điều kiện về việc đưa các tranh chấp ra xét xử ở Trọng tài quốc tế theo các quy định tại Điều này.

Năm 1996, chính quyền tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu đã bắt giữ ông Trịnh Vĩnh Bình với nhiều cáo buộc hình sự, trong đó có các tội danh “Vi phạm các quy định về quản lý đất đai”, “Trốn thuế” và tội “Đưa hối lộ” theo quy định của Bộ Luật Hình sự Việt Nam 1985 (sửa đổi bổ sung năm 1989). Theo báo Công an Nhân dân ngày 06/06/2005, cho tới khi bị cơ quan an ninh điều tra Bà Rịa – Vũng Tàu bắt giữ, ông Bình đã nắm trong tay 11 căn nhà, 114 nền nhà và 2.847.745 m2 đất. Với những tội danh nói trên, ông Bình đã bị kết án 11 năm tù (bản án hình sự đã có hiệu lực pháp luật), bị tịch thu tài sản là nhà, đất do người khác đứng tên giùm, và một số tài sản là động sản, tiền mặt, đồ cổ…

Xung quanh việc bắt giam, truy tố và xét xử ông Trịnh Vĩnh Bĩnh, nội bộ Việt Nam khi đó cũng không thống nhất. Thanh Niên là tờ báo công khai không đồng tình với việc bắt giam, truy tố, xét xử và kết án ông Bình. Giáo sư Nguyễn Vi Khải – thành viên Ban nghiên cứu, cố vấn Thủ tướng Phan Văn Khải khi đó, hiện là Viện phó Viện Nghiên cứu các vấn đề phát triển (VIDS) cho biết, Ban nghiên cứu của ông đã có ý kiến, kiến nghị tới Thủ tướng Phan Văn Khải về sự việc của ông Trịnh Vĩnh Bình, nhằm tránh ảnh hưởng xấu đến hình ảnh, môi trường đầu tư tại Việt Nam, đánh mất cơ hội hội nhập quốc tế. “Thủ tướng có văn bản gửi xuống cho các ngành an ninh, Bộ trưởng công an lúc đó là ông Lê Minh Hương, để xem xét sự việc và tìm nguyên nhân giải quyết theo luật pháp. Khoảng hai lần Thủ tướng yêu cầu Bộ Công An giải trình.”

Tuy có ý kiến của Thủ tướng và sự lên tiếng của nhiều quan chức cấp cao trong bộ máy khi đó, như Phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình đưa vụ việc ra Quốc hội, Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Mạnh Cầm, nhưng phía Cơ quan Điều tra – công an tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu và các Cơ quan Tư pháp (Điều tra, Truy tố, Xét xử) vẫn đã xử lý vụ việc theo hướng hình sự, tuyên ông Trịnh Vĩnh Bình phạm tội, phải chịu mức án 11 năm tù và tịch thu toàn bộ tài sản sau 2 lần xét xử (xét sơ thẩm tại Tòa án Nhân dân tỉnh Bà Rịa- Vũng Tàu và xét xử phúc thẩm bởi Tòa án Nhân dân Tối cao).

Sau khi ông Bình bị bắt giam và bị kết án, một số cán bộ thi hành án ở địa phương đã bị truy tố, chịu án tù, do đã có vi phạm pháp luật trong khâu bán đấu giá tài sản bị tịch thu không đúng quy định của pháp luật, làm thiệt hại cho ông Bình và cho ngân sách Nhà nước.

Năm 2000, ông Trịnh Vĩnh Bình rời khỏi Việt Nam (có tin nói ông bỏ trốn qua đường Campuchia), trở về Hà Lan và năm 2003 tiến hành khởi kiện Chính phủ Việt Nam theo quy định tại (khoản 4) Điều 9 của Hiệp định Việt Nam- Hà Lan, tại Trung tâm Quốc tế Giải quyết các Tranh chấp về Đầu tư (ICSID) – Stockholm (Thụy Điển), với sự giúp đỡ của hãng luật Covington Burling của Mỹ. Theo đơn kiện khi đó, ông Bình yêu cầu phía Việt Nam phải bồi thường số tiền hơn 100 triệu USD.

Sau đó, vào năm 2006, ông Bình và Chính phủ Việt Nam đạt được thoả thuận bên ngoài Toà Trọng tài ICSID, ký tại Singapore (sau đây gọi tắt là “Thỏa thuận 2006”). Theo một số nguồn tin, nội dung của Thỏa thuận 2006 có quy định: Chính phủ Việt Nam chấp thuận miễn chấp hành hình phạt tù cho ông Bình, bồi thường 15 triệu USD, “trả lại tài sản” cho ông Bình, và cho phép ông trở lại Việt Nam để tiếp tục đầu tư. Đổi lại, ông Bình rút đơn kiện khỏi Tòa Trọng tài ICSID và không tiết lộ nội dung Thỏa thuận 2006.

Về nội dung cụ thể của việc “Trả lại tài sản” trong Thỏa thuận 2006, hiện có nhiều nguồn tin (chưa được kiểm chứng) khác nhau về vấn đề này: (1) “Trả lại TOÀN BỘ TÀI SẢN”; (ii) “Trả lại TÀI SẢN MỘT CÁCH HỢP LÝ” (Theo Tiến sỹ Đinh Hoàng Thắng nguyên Đại sứ Việt Nam tại Hà Lan); và (iii) “Trả lại (các) TÀI SẢN HỢP PHÁP” (Theo Giáo sư Nguyễn Đình Cống).

Theo tin từ báo Thanh Niên, phía Việt Nam đã miễn chấp hành hình phạt tù có hời hạn (11 năm) cho ông Trịnh Vĩnh Bình (Bản án Hình sự vẫn có hiệu lực, không bị hủy, không có ai không tuyên vô tội hay xóa tội, chỉ là miễn chấp hành – không phải ngồi tù). Về số tiền 15 triệu USD bồi thường cho ông Bình theo Thỏa thuận 2006, có tin nói là phía Việt Nam đã trả xong, dù chậm trễ vì mãi đến năm 2014 mới trả hết và ông Bình cũng không đòi tiền lãi từ năm 2006 đến 2014.Tuy nhiên, cho tới nay (9/2017) ông Bình vẫn chưa được nhận lại tài sản theo Thỏa thuận 2006.

Tháng 01/2015, ông Trịnh Vĩnh Bình tái khởi kiện Chính phủ Việt Nam tại Tóa án Trọng tài quốc tế (ICA) Paris, với lý do chính phủ Việt Nam “Không thực hiện đúng Cam kết trong Thỏa thuận 2006” và đòi chính phủ Việt Nam bồi thường ít nhất 1,25 tỷ USD (không thấy nói đến việc đòi Việt Nam phải trả lại tài sản đã tịch thu của ông).

Ngày 21/08/2017, phiên xử đầu tiên của vụ kiện diễn ra tại Paris. Giáo sư Nguyễn Vi Khải, nguyên thành viên Ban nghiên cứu, cố vấn Thủ tướng Phan Văn Khải, hiện là Viện phó Viện Nghiên cứu các vấn đề phát triển (VIDS) dự đoán, tuy kết quả thắng cuộc của ông Trịnh Vĩnh Bình là “mong manh”, nhưng vẫn có “hệ lụy nguy hiểm” đối với Việt Nam.

Như vậy, nhiều khả năng là Trọng tài sẽ sẽ tập trung xem xét đơn kiện và lập luận của hai đội luật sư của hai Bên, để quyết định hai vấn đề: (1) Chính phủ Việt nam có phải bồi thường tiền cho ông Bình hay không?”; và (2) Nếu câu trả lời là “Có”, thì sẽ là bồi thường bao nhiêu, và xác định trên cơ sở nào?

Những vấn đề pháp lý trong vụ kiện 2017

  1. Tòa sẽ xử tranh chấp nào?

Tranh chấp được xét xử sẽ (được coi) là một Tranh chấp Thương mại, và do Việt Nam đã tự nguyện từ bỏ Quyền Miễn trừ quốc gia khi tham gia Hiệp định Bảo hộ đầu tư với Hà Lan và khi ký Thỏa thuận 2006, nên vụ việc có thể đã được giải quyết theo các nguyên tắc của Tư pháp quốc tế.

Trên cơ sở so sánh, đối chiều và kết quả sàng lọc các nguồn thông tin của chúng tôi: Cũng giống như yêu cầu trong vụ kiện lần đầu, khi ông Bình kiện Chính phủ Việt Nam ra Trung tâm Quốc tế Giải quyết các Tranh chấp về Đầu tư (ICSID) năm 2005 để đòi bồi thường 100 triệu USD, lần này ông Trịnh Vĩnh Bình cũng đã kiện Chính phủ Việt nam, để đòi phía Việt Nam phải bồi thường thiệt hại 1,25 tỷ USD, vì đã “Vi phạm Thỏa thuận 2006”, qua việc không thực hiện đầy đủ nội dung Thỏa thuận, chứ ông KHÔNG ĐÒI TÀI SẢN BỊ TỊCH THU theo quy định của Hiệp định Việt Nam- Hà Lan.

Đây có thể là chiến lược khá khôn ngoan của nhóm luật sư của ông Bình, nhằm mục đích tránh tối đa việc đụng chạm đến vấn đề Tính hợp pháp của việc “đầu tư” và của “Tài sản thu được từ đầu tư”, tránh sa đà vào việc viện dẫn, áp dụng quy định của Pháp luật của Việt Nam về Ủy quyền/Ủy thác đầu tư và Đầu tư nước ngoài (tránh bị cáo buộc đã “đầu tư chui”). Khi chọn chiến lược tranh tụng như vậy, có thể họ đã nhằm đến việc vận dụng quy định về bồi thường do vi phạm hợp đồng theo Luật điều chỉnh mà chúng tôi sẽ bàn dưới đây.

Như vậy, theo nguyên tắc “Kiện gì, xử nấy”, Trọng tài Quốc tế ICA (Paris) chắc là đã chỉ xem xét, và sẽ ra phán quyết cho, tranh chấp “Vi phạm Thỏa thuận 2006, và yêu cầu yêu cầu bồi thường 1,25 tỷ USD” của Nguyên đơn.

2. Thẩm quyền của Hội đồng Trọng tài đang xét xử vụ kiện tại Trung tâm Trọng tài Quốc tế Paris:

Theo nguyên tắc chung về xét xử tranh chấp bằng con đường Trọng tài, Trọng tài chỉ có thẩm quyền xử tranh chấp khi, và chỉ khi, các bên tranh chấp trước đó đã cùng thỏa thuận chọn một trung tâm Trọng tài cụ thể để giải quyết tranh chấp giữa họ. Trong vụ kiện Trịnh Vĩnh Bình chống lại Chính phủ Việt Nam, một Hội đồng Trọng tài đã được thành lập theo Quy tắc Trọng tài của Trung tâm Trọng tài Quốc tế Paris để xét xử tranh chấp. Điều đó đã chứng tỏ các Bên tham gia Thỏa thuận 2006 đã cùng nhất trí đưa tranh chấp ra giải quyết tại Trung tâm Trọng tài quốc tế Paris, và điều đó cũng có nghĩa là Hội đồng Trọng tài đang xét xử vụ kiện hoàn toàn có thẩm quyền giải quyết tranh chấp.

  1. Luật áp dụng để điều chỉnh Thỏa thuận 2006 và cũng dùng để xét xử vụ kiện:

(a)    Khả năng áp dụng LUẬT Ở NƠI KÝ KẾT HỢP ĐỒNG, hoặc LUẬT Ở NƠI CÓ TÀI SẢN:

Nếu các Bên đã không có thỏa thuận gì về Luật được áp dụng để giải thích và thực hiện Thỏa thuận 2006, thì Luật áp dụng để giải thích và thực hiện Thỏa thuận 2006 sẽ được xác định qua một trong các nguyên tắc thông dụng trong Tư pháp quốc tế: (i) Luật ở nơi ký kết Hợp đồng (thỏa thuận) – “Lex Loci Contractus”, hoặc (ii) Luật của nơi có tài sản – “Lex Loci Proprietas”. Tuy nhiên, dù Trọng tài có quyết định áp dụng nguyên tắc chọn Luật, đặc biệt là Luật về Hợp đồng, của Singapore – nơi ký kết hợp đồng để giải quyết tranh chấp, thì cũng rất khó tránh việc phải dẫn chiếu đến, và áp dụng, Luật của nơi có tài sản, tức là Luật của Việt Nam.

(b)    Khả năng áp dụng quy định của Hiệp định Khuyến khích và Bảo hộ Đầu tư Việt Nam – Hà Lan 1994:

Bất kể việc ông Bình đã rút đơn khởi kiện Chính phủ Việt Nam tại Trung Tâm Trọng tài ICSIS ở Stockholm (Thụy Điển) sau khi hai Bên ký Thỏa thuận 2006, có rất nhiều khả năng là Hội đồng Trọng tài vẫn sẽ phải dẫn chiếu đến Hiệp định giữa Hà Lan và Việt Nam (1994) như một nguồn để xác định tài sản tranh chấp theo Thỏa thuận 2006.

Như vậy, theo Hiệp định, ông Bình được cho là đã đầu tư vào Việt Nam với tư cách thể nhân (công dân) Hà Lan, chứ không nhân danh chủ một Công ty (pháp nhân) Hà Lan đầu tư vào Việt Nam. Đồng thời, do sự không rõ ràng của điểm (iii) mục (b) của Điều 1, hai pháp nhân (công ty) được thành lập theo luật Việt Nam và đứng tên bởi người nhà của ông Bình, chịu sự kiểm soát của ông Bình, tại Việt Nam hiện không rõ là có được coi là “công dân” Hà Lan theo Hiệp định, từ đó đất đai, tài sản do hai công ty này sở hữu có được bảo hộ theo Hiệp định, hay không?

Ngoài ra, Điểu 1 và toàn bộ nội dung của Hiệp định cũng KHÔNG ghi rõ là sự đầu tư của công dân của một Bên vào Bên kia có phải tuân thủ pháp luật tương ứng của Bên nhận đầu tư, chẳng hạn quy định về đầu tư, hay không. Chẳng hạn, nếu công dân Việt Nam đầu tư ở Hà Lan bằng cách mua đất đai, lập trang trại, mua máy móc, thiết bị và thuê nhân công để đầu tư … trồng cây cần sa, một chất gây nghiện, thì nhà đầu tư có bị xử lý hình sự, và tài sản và kết quả đầu tư đó có bị tịch thu hay không? Thực tế cho thấy kiểu “đầu tư” vi phạm pháp luật nước chủ nhà, thì thường không được pháp luật bảo hộ và sẽ bị xử lý.

Nếu việc đầu tư của công dân của một Bên vào Bên kia luôn phải tuân thủ pháp luật tương ứng của Bên nhận đầu tư, như một chuyện đương nhiên, thì việc công dân của một Bên “lách” luật, nhờ người khác đứng tên giùm để sở hữu tài sản, trái với quy định của Bên nhận đầu tư, thì việc “đầu tư lách luật” cũng như “tài sản” phát sinh tương ứng đương nhiên không thể được bảo hộ theo quy định của Hiệp định song phương.

(c)       Khả năng áp dụng Luật Việt Nam:

Khi cần xác định Việt Nam có phải trả lại tài sản, hay bồi thường cho ông Trịnh Vĩnh Bình hay không, và nếu có, là tải sản nào, thì theo nguyên tắc dùng Luật của quốc gia, nơi có tài sản (bất động sản) đang tranh chấp trong Tư pháp quốc tế, khả năng rất cao là Trọng tài sẽ buộc phải dẫn chiếu đến Luật Đất đai, Luật đầu tư nước ngoài và Luật dân sự Việt Nam để phân xử và quyết định: (i) hành vi của ông Bình có phải là hoạt động đầu tư hợp pháp hay không? (ii) việc nhờ người khác đứng tên giùm có phải là việc ủy quyền, hay ủy thác đầu tư hợp pháp hay không? và (iii) những tài sản nào của ông Bình thuộc diện sẽ được trả lại như kết quả hợp pháp của việc đầu tư?

(d)    Luật Hình thức (Luật tố tụng): Quy tắc Trọng tài của Trung tâm Trọng tài Quốc tế Paris sẽ được Hội đồng Trọng tài áp dụng cho quá trình xét xử vụ kiện, nếu các Bên đã không có thỏa thuận khác.

  1. Phía Việt Nam liệu có phải trả lại tài sản, hoặc bồi thường cho ông Bình hay không?

Theo Điều 6, Hiệp định Khuyến khích và Bảo hộ Thương mại Đầu tư giữa Việt Nam-Hà Lan: “Không một Bên ký kết nào được thực hiện bất kỳ biện pháp nào để tước đoạt trực tiếp hoặc gián tiếp những đầu tư của các công dân bên kia”. Cũng có nhiều người cho rằng đây là cơ sở để cho rằng ông Trịnh Vĩnh Bình có nhiều khả năng sẽ thắng trong vụ kiện này.

Tuy nhiên, có rất nhiều khả năng là phía Việt Nam sẽ không còn cách nào tốt hơn là sẽ buộc phải bảo vệ quan điểm, rằng ông Trịnh Vĩnh Bình đã vi phạm pháp luật của Việt Nam về đầu tư nước ngoài (đầu tư chui), về quản lý đất đai (Luật đất đai), quy định về quản lý hộ khẩu, tiền tệ, ngân hàng (vận chuyển tiền tệ qua biên giới trái phép)… để Trọng tài xem xét.

Khả năng rất cao là Trọng tài sẽ không ra ra phán quyết để buộc Việt Nam phải trả lại tài sản (nào đó) cho Nguyên đơn Trịnh Vĩnh Bình, vì Nguyên đơn không yêu cầu trả lại tài sản như thế.

Vậy thì cũng có khả năng rất cao, là Trọng tài sẽ phán quyết buộc Việt Nam phải bồi thường, tuy nhiên cũng hầu như chắc chắn sẽ không phải là bồi thường đúng 1,25 tỷ USD như ông Bình đang đòi, mà sẽ là một con số khác, thấp hơn (rất?) nhiều, chỉ là giá trị của những tài sản được coi là hợp pháp, nếu Trọng tài chấp thuận dẫn chiếu đến nguyên tắc áp dụng Luật ở nơi có tài sản để phán quyết rằng Nguyên đơn Trịnh Vĩnh Bình cũng có lỗi vi phạm pháp luật Việt Nam, từ đó giảm thiểu mức bồi thường dành cho ông.

  1. Một số vấn đề cần lưu ý:

Thứ nhất, khi nộp đơn kiện, phía Nguyên đơn Trịnh Vĩnh Bình, nếu xét từ khía cạnh Hiệp định khuyến khích và Bảo hộ đầu tư Việt Nam – Hà Lan, sẽ có lợi thế khi viện dẫn Điều 6: “Không một Bên ký kết nào được thực hiện bất kỳ biện pháp nào để tước đoạt trực tiếp hoặc gián tiếp những đầu tư của các công dân bên kia”.

Tuy nhiên, trong cả hai lần kiện Chính phủ Việt Nam (2005 và 2017), Nguyên đơn Trịnh Vĩnh Bình đều không có yêu cầu đòi Chính phủ Việt Nam trả lại tài sản, mà chỉ yêu cầu bồi thường bằng tiền (100 triệu USD và 1,25 tỷ USD). Điều này vừa thể hiện sự khôn ngoan của Bên ông Bình, vừa cũng thể hiện điểm yếu của Nguyên đơn, khi họ muốn tránh bằng mọi giá việc xác định Tính Hợp Pháp của việc “đầu tư”, cũng như của “các tài sản bị tịch thu”.

Thứ hai, có thể sẽ có sự khác biệt trong quan điểm của hai Bên tranh chấp về vần đề “Ủy quyền/Đứng tên giùm”, buộc Trọng tài phải dẫn chiếu Luật Điều chỉnh để phân xử.

Theo luật pháp và tập quán ở các quốc gia có nền Kinh tế Thị trường đã phát triển (EU, Mỹ, Canada, Úc, Nhật…), việc một tổ chức, cá nhân giao một khoản tiền vốn cho một cá nhân hay tổ chức khác thay mình thực hiện việc đầu tư thông qua một Hợp đồng ủy quyền hay Hợp đồng Ủy thác đầu tư là chuyện rất bình thường. Thông qua các Hợp đồng như vậy, Nhà đầu tư không cần tiết lộ danh tính, nhưng vẫn được coi là chủ sỡ hữu hợp pháp của số tiền vốn và kết quả đầu tư.

Tại Việt Nam, ở thời điểm cuối những năm 1980, việc nhà đầu tư nước ngoài vào Việt Nam đầu tư theo Luật đầu tư nước ngoài 1987 vẫn còn rất khó khăn. Luật quy định phải có dự án đầu tư được cơ quan có thẩm quyền phê duyệt, phải thành lập công ty có vốn đầu tư nước ngoài, liên doanh…, và tiền vốn hay tài sản khác dùng để góp vốn đầu tư được đưa vào một cách hợp pháp, thông qua ngân hàng, hoặc thủ tục nhập khẩu, thẩm định giá trị rất nghiêm ngặt… Nếu ông Bình đưa tiền và vàng vào Việt Nam theo các con đường khác, thì việc dùng tiền đó để đầu tư có thể bị coi là không hợp pháp.

Ngoài ra, việc giao đất, công nhận việc chuyển nhượng quyền sử dụng đất cũng có quy định riêng, không chấp nhận nhờ người khác “đứng tên giùm” trong Giấy chứng nhận Quyền sử dụng đất, trong hồ sơ xin giao đất… Việc ông Bình nhờ bà con đứng tên giùm trong giấy tờ hồ sơ xin giao đất, nhận chuyển nhượng (mua) đất do ông Trịnh Vĩnh Bình và những người đứng tên giùm đã có nhiều hành vi vi phạm pháp luật, những hành vi đó sẽ phải được coi là “đầu tư chui”, đầu cơ thâu tóm đất đai…bất hợp pháp.

Thứ ba, cho tới nay, bản án Hình sự của Tòa án có thẩm quyền của Việt Nam đối với ông Trịnh Vĩnh Bình vẫn còn nguyên hiệu lực, ở cả hai phần án phạt tù và xử lý (tịch thu) tài sản vi phạm pháp luật. Ông Bình mới chỉ được “Miễn chấp hành hình phạt tù”, chứ chưa được xóa án. Việc vẫn còn bản án Hình sự có hiệu lực đối với ông Bình sẽ là một cơ sở quan trọng để xem xét tính hợp pháp của việc “đầu tư” và của “các tài sản thu được từ đầu tư” của ông Bình, giống như khi cần xem xét tính hợp pháp của việc “đầu tư bằng cách… trồng cây cần sa” đã nói ở trên.

Cũng có dư luận cho rằng việc xét xử hình sự đối với ông Bình là “Hình sự hóa quan hệ kinh tế”, là “Vi phạm nhân quyền”… Nhưng chắc chắn là Trọng tài Quốc tế Paris khi xét xử vụ kiện này (Vi phạm Thỏa thuận 2006) như một vụ tranh chấp thương mại sẽ không thể (hay không có thẩm quyền) xem xét vụ kiện từ góc độ oan sai trong án hình sự, hay nhân quyền…

Thứ tư, về vấn đề bồi thường, điều này tùy thuộc vào việc dùng Luật nào để điều chỉnh Thỏa thuận 2006 và xét xử tranh chấp.

Thông thường thì Trọng tài quốc tế sẽ căn cứ thực tế diễn biến (nội dung) của vụ kiện, Luật điều chỉnh Hợp đồng, các lỗi vi phạm hợp đồng và thiệt hại phát sinh thực tế để quyết định: Ai phải bồi thường cho ai? Bồi thường bao nhiêu và dựa trên cơ sở nào?

Nếu là bồi thường theo Luật điều chỉnh mà sẽ được xác định theo nguyên tắc chọn Luật ở nơi ký kết Hợp đồng (Lex Loci Contractus), thì phải xem xét quy định về bồi thường theo Luật pháp của Singapore, nơi ký Thỏa thuận 2006. Nhìn chung, Luật Singapore, đặc biệt là Luật về Hợp đồng, chịu nhiều ảnh hưởng từ Luật của Anh và trường phái Thông Luật (Common Law). Xét về nguyên tắc, các thiệt hại của Bên bị vi phạm hợp đồng sẽ được Bên vi phạm bồi thường đầy đủ.

Tuy nhiên, Luật của Singapore cũng có quy định về các khoản (loại) bồi thường bổ sung khác, làm cho tổng giá trị bồi thường, trong những trường hợp cụ thể, cao hơn nhiều so với thiệt hại thực tế. Tài sản bị tịch thu của ông Bình ở thời điểm năm 2005, khi ông nộp đơn kiện Việt Nam ở Trọng tài Stockholm được xác định chỉ khoảng 30 triệu USD, và Việt Nam đã chấp nhận bồi thường cho ông 15 triệu USD cùng với “Trả lại tài sản”. Tuy nhiên, trong lần kiện này, nếu áp dụng Luật Singapore để xác định tổng giá trị bồi thường, nếu có, thì chúng tôi tin rằng con số đó có thể sẽ cao hơn, nhưng chắc là vẫn sẽ thấp con con số 1,25 tỷ USD.

Trong khi đó, nếu là bồi thường theo Luật mà sẽ được xác định theo nguyên tắc chọn Luật ở nơi có tài sản (Lex Loci Propietas), thì phải xem xét quy định về bồi thường theo Luật thương mại hiện hành của Việt Nam, tức sẽ căn cứ theo các yếu tố: (i) Có sự sự vi phạm Thỏa thuận, (ii) có thiệt hại là hậu quả trực tiếp từ sự vi phạm Thỏa thuận của một Bên, và (iii) Thiệt hại phải cụ thể, có thể tính toán được (bằng tiền).

Ngoài ra, nếu phía Việt Nam chưa thực hiện Thỏa thuận 2006 với lý do hai Bên chưa hợp tác được với nhau (hoặc do ông Bình từ chối hợp tác), để xác định được tính hợp pháp của tài sản sẽ được trả lại, thuộc một trong ba khả năng cho vấn đề nội hàm của thuật ngữ “tài sản” trong Thỏa thuận 2006 mà chúng tôi đã đề cập ở trên, thì để tránh bế tắc cho vụ kiện, rất có thể hai Bên vừa qua đã nhất trí bổ sung yêu cầu Hội đồng Trọng tài phân xử để xác định liên quan đến “các tài sản sẽ được trả lại”, Việt Nam, do không vi phạm Thỏa thuận 2006, sẽ không phải bồi thường cho ông Bình.

Nếu phía Việt Nam trước đây rõ ràng đã từ chối hợp tác với Ông Bình để xác định tài sản sẽ được trả lại, thì Việt Nam đã vi phạm Thỏa thuận 2006, và vì vậy sẽ phải bồi thường cho ông Bình theo Luật điều chỉnh Thỏa thuận đã được đề cập ở trên.

Lời kết

Hiện nay đã có những dấu hiệu cho thấy Chính phủ Việt Nam dường như đã sẵn sàng chấp nhận bồi thường một cách hợp lý, để tạo môi trường kinh doanh bình đẳng cho các nhà đầu tư trong nước và nước ngoài, nhưng cũng sẵn sàng “chơi tới cùng” nếu bị ép quá.

Theo tin từ Vietnamnet (30/8/2017), trong cuộc họp báo của Chính phủ, phần trả lời về vụ Trịnh Vĩnh Bình kiện chính phủ Việt Nam, Bộ trưởng, Chủ nhiệm Văn phòng chính phủ Mai Tiến Dũng đã thông báo chính thức: “…quan điểm của Chính phủ, Thủ tướng là tạo môi trường kinh doanh bình đẳng, minh bạch cả với doanh nghiệp trong và ngoài nước. Hiện vụ việc này Toà án quốc tế đang xem xét. Theo các nguyên tắc về bảo hộ, khi có vấn đề tranh chấp vi phạm thoả thuận của một địa phương nào đó với nhà đầu tư nước ngoài thì họ không kiện địa phương mà kiện Chính phủ. Trong vụ này, Toà quốc tế đang xem xét, chúng ta cũng phải đợi thôi. Nhưng quan điểm của Thủ tướng là chúng ta tạo môi trường minh bạch, tạo niềm tin đối với nhà đầu tư nước ngoài”.

Theo một nguồn tin khác: ngày 28/8/2017, bà Nguyễn Phương Trà, Phó phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Việt Nam đã trả lời gần 10 câu hỏi liên quan đến vụ kiện của ông Trịnh Vĩnh Bình: “Việt Nam luôn hoan nghênh và tạo điều kiện thuận lợi cho các nhà đầu tư tại Việt Nam. Mọi hoạt động đầu tư, kinh doanh tại Việt Nam phải tuân thủ các quy định của pháp luật Việt Nam. Những hành vi vi phạm pháp luật bị xử lý theo đúng các quy định pháp luật”.

Theo thông lệ của hình thức giải quyết tranh chấp bằng con đường trọng tai, nhiều khả năng Hội đồng Trọng tài sẽ cần một thời gian để đưa ra một phán quyết bằng văn bản gửi trực tiếp cho các Bên, và cũng chưa có gì chắc chắn là nội dung phán quyết sẽ được công bố ra công chúng, do đặc điểm “giữ bí mật” của hình thức giải quyết tranh chấp bằng Trọng tài. Vì vậy, rất có thể những thông tin chính thức về nội dung, diễn biến và kết quả (chi tiết) của vụ kiện này sẽ không bao giờ được công bố rộng rãi.

Tác giả Nguyễn Thanh Tuân là một Luật sư và Trọng tài viên đang hành nghề ở Tp. Hồ Chí Minh.

Việt Nam, ‘thế nước đang lên, thu cùng diệt tận’ giai đoạn cuối

0
Người Việt

Phạm Chí Dũng

3-9-2017

Việt Nam năm 2017. Bóng ma tư bản dã man khoác áo “định hướng xã hội chủ nghĩa” và ‘thế nước đang lên” đang lao đến giai đoạn cùng đường, nhưng lại chỉ mới khởi đầu chiến dịch “tận khoan sức dân” không còn đường lùi của nó.

“Tận khoan sức dân”

Linh cảm quá xấu của người dân về một “chế độ móc túi” chẳng còn là trừu tượng. Ngân sách rỗng ruột cùng các nguồn ngoại tệ cạn kiệt đã khiến đảng chính phủ xem dân như “vật tế thần” duy nhất.

“Rút kinh nghiệm sâu sắc” từ các chiến dịch vận động tăng giá điện và xăng dầu mà vẫn thường bị dư luận phản ứng quyết liệt khi ý đồ tăng giá bị lộ ra, vào lần này chính quyền đã âm thầm, hoặc lén lút tăng thuế sử dụng đất phi nông nghiệp gấp 3-4 lần mà không thông báo trước cho dân.

Vụ việc tăng thuế sử dụng đất phi nông nghiệp lén lút xảy ra vào đầu Tháng Tám và kéo dài cho đến nay. Dường như chưa có “chủ trương thực hiện trên phạm vi toàn quốc,” mà Sài Gòn đã trở thành địa phương đầu tiên được “thí điểm.”

Nếu thu thuế sử dụng đất ở Sài Gòn thành công, chính quyền sẽ “nhân điển hình tiên tiến” để thu tiếp ở Hà Nội, Đà Nẵng… nói chung là tại những thành phố được coi là giàu có nhất nước.

Trong cơ cấu thu ngân sách quốc gia, tiền thuế sử dụng đất chiếm khoảng 9%, tương đương khoảng 100,000 tỷ đồng. Nếu đồng loạt tăng thuế sử dụng đất ở các tỉnh thành, ngân sách sẽ có thể “móc túi” dân gấp ít ra vài ba lần con số trăm ngàn tỷ đó.

Nhưng kinh khủng hơn, từ năm 2019, hàng chục triệu người dân sẽ bị ảnh hưởng tiêu cực túi tiền còm cõi khi thuế VAT (giá trị gia tăng) tăng lên 12%. Tháng Tám năm nay, cơ quan tham mưu đắc lực cho chính phủ về các chính sách “thu cùng diệt tận” là Bộ Tài Chính đã “phát minh” tiếp cơ chế tăng thuế sử dụng đất và VAT cùng hàng loạt sắc thuế khác được “nâng lên một tầm cao mới” hay “thế nước đang lên” – nói theo từ ngữ của giới tuyên giáo đảng vào mỗi dịp Tết Nguyên Đán.

VAT là một loại thuế gián thu, tiền thuế được cấu thành trong giá cả hàng hóa và dịch vụ, người tiêu dùng là người cuối cùng chịu thuế, người nộp thuế chỉ là người thay thế người tiêu dùng thực hiện nghĩa vụ nộp thuế cho nhà nước. Thuế giá trị gia tăng có phạm vi tác động rộng, đánh vào hầu như tất cả hàng hóa dịch vụ trên thị trường.

Thuế gián thu (trong đó có thuế VAT) lại chiếm tới 50% tổng thu ngân sách. Công ty chứng khoán Sài Gòn ước tính thuế giá trị gia tăng tăng 2% sẽ giúp ngân sách có thêm 59,000 tỷ đồng, từ đó tỷ trọng thuế giá trị gia tăng trong thu ngân sách sẽ tăng lên khoảng 33%.

Khi đó, người tiêu dùng cứ mua một sản phẩm nào đó là phải trả thêm 12% “chênh lệch.” Số tiền này không thuộc về người bán hàng mà chui vào ngân khố quốc gia dùng để chi xài cho chế độ.

Việc thu thuế này sẽ làm dịu cơn đói khát của ngân sách trong thời buổi “loạn lạc.”

Ngân sách khốn quẫn!

Bảy tháng đầu năm 2017 lại chứng kiến một cơn túng quẫn hiếm có của ngân sách trung ương. Trong khi tỉ lệ bội chi vẫn duy trì ở mức 5.5 – 6% GDP mà không hề giảm đi, tỉ lệ thu ngân sách lại sụt giảm đáng kể. Với đà thu thuế như hiện nay, rất có thể đến cuối năm 2017 ngân sách trung ương sẽ bị hụt thu đến 11% so với dự toán đầu năm- một tỉ lệ rất cao và sẽ khiến ngân sách này không biết tìm đâu ra hàng trăm ngàn tỷ đồng (trừ việc ồ ạt in thêm tiền) cho một đội ngũ công chức gần ba triệu người mà trong đó có đến 30% bị dư luận xem là “không làm gì cả những vân đều đều lãnh lương.”

Trong khi đó, các nguồn “ngoại viện” đều hầu như đóng cửa với Việt Nam. Trừ “kênh Nhật” còn đôi chút hy vọng về nguồn ODA, còn lại các chủ nợ lớn nhất của Việt Nam là Ngân Hàng Thế Giới, Quỹ Tiền Tệ Quốc Tế, Ngân Hàng Phát Triển Á Châu đều bắt Việt Nam phải vay với lãi suất và thời gian ân hạn theo mặt bằng thị trường từ Tháng Bảy năm nay.

Khó chồng khó. Mới đây, một dự báo của Trung Tâm Nghiên Cứu Pew (Pew Research Center) của Mỹ lại cho thấy kiều hối về Việt Nam năm 2017 có thể chỉ là $5.4 tỷ.

Trang VietFact dẫn nguồn từ Pew Research Center cho biết: Theo báo cáo dòng kiều hối quốc tế của Pew Research Center, năm 2015 có tổng cộng $13.2 tỷ kiều hối đổ về Việt Nam. Đến năm 2016, con số này giảm còn $9 tỷ (giảm 31,8%), và số lượng kiều hối 6 tháng đầu năm 2017, Sài Gòn tiếp nhận được $2.1 tỷ. Trong khi đó khu vực này thường chiếm khoảng 58% tổng lượng kiều hối hàng năm, như vậy có thể dự đoán kiều hối 6 tháng đầu năm 2017 sẽ rơi vào khoảng $3.6 tỷ. Và với dự báo 6 tháng cuối năm 2017, lượng kiều hối còn bị giảm 50% do tác động của việc chính phủ Việt Nam duy trì lãi suất đồng đô la 0% và FED tăng lãi suất, kiều hối năm 2017 sẽ vào khoảng $5.4 tỷ, giảm 39,7% so với năm 2016.

Nếu dự báo của Pew là chính xác, đây sẽ là một cú giáng rất nặng nề không chỉ đối với nền kinh tế Việt Nam vốn đang lặn ngụp trong năm suy thoái thứ chín liên tiếp tính từ 2008, mà còn khiến phá sản hàng loạt động tác của chính quyền Việt Nam nhằm kêu gọi “khúc ruột ngàn dặm” gửi tiền về.

Vào giữa năm 2017, một lần nữa giới chuyên gia nhà nước và quan chức lại khơi gợi “làm sao để huy động vàng và đô la trong dân đóng góp cho sự nghiệp xây dựng đất nước Việt Nam xã hội chủ nghĩa”…

Hiện trạng nền kinh tế lại đang quá cần đến USD để phục vụ nhập khẩu và trả nợ cho nước ngoài. Con số “gom đô la” mới nhất được Thống Đốc Lê Minh Hưng công bố là gần $10 tỷ trong năm 2016, đưa kho dự trữ ngoại hối của Việt Nam lên đến $41 tỷ. Một phần lớn trong con số gần $10 tỷ mua vào được xác định từ nguồn trôi nổi trong dân chúng. Tuy nhiên, con số này cũng mới chỉ thỏa mãn được khoảng 2, 3 tháng nhập khẩu do nhu cầu nhập khẩu tăng lên. Cùng lúc, mỗi năm Việt Nam phải trả nợ từ $10 – $12 tỷ cho các chủ nợ quốc tế.

Tuy thế, việc dự trữ ngoại hối chỉ tăng từ $41 tỷ lên $42 tỷ trong 6 tháng đầu năm 2017 lại cho thấy, lượng đô la nằm dưới gối của người dân có thể chẳng còn nhiều để “tìm mọi cách huy động.”

“Đàn cừu”

“Không có gì sướng bằng đè đầu dân thu thuế” – mấy cán bộ hưu trí than vãn với nhau tại phòng thuế. Nhưng khác với những lần trước, vào lần này thái độ họ còn có cả phẫn nộ.

Nhưng rồi vẫn… đóng tiền.

Nhiều cuộc thăm dò bỏ túi và nhiều bài viết phân tích tâm lý xã hội trên mạng xã hội đã cho biết đại đa số người dân Việt Nam bàng quan, thờ ơ với hoàn cảnh người khác. Nói cách khác là vô cảm, và vô cảm đang trở thành căn bệnh ghê gớm thống trị não trạng và cả trái tim con người.

Một ít trường hợp phản kháng chính quyền đã chỉ xảy ra ở những người hoặc nhóm người bị thiệt hại trực tiếp bởi chính sách. Trong khi đó, những “con cừu” khác vẫn bình an vô sự và vẫn chỉ dửng dưng quan sát, cho đến khi chính họ bị vặt trụi lông.

Chính quyền đã nắm được tâm lý tan đàn xẻ nghé đó và đã áp dụng chiến thuật “đánh tỉa.”

Tiếp theo các “phát minh” thu thuế bán hàng trên mạng, thu thuế “bảo vệ môi trường” và kể cả muốn thu thuế bằng bán… sim số đẹp, cơn bĩ cực ngân sách đang đánh thẳng vào hầu bao của giai tầng trung lưu và một phần “hạ lưu” qua thuế xăng dầu, thuế sử dụng đất, thuế VAT, và có trời mới biết còn bao nhiêu loại thuế khác – tình cảnh mà ngày càng nhiều người dân và cả quan chức phải thốt lên “sưu cao thuế nặng thế này thì còn hơn cả thời thực dân!”

Với ông Bùi Trinh – một chuyên gia kinh tế độc lập, tăng VAT tức là toàn dân sẽ phải gánh chịu khi tiêu dùng bất kể sản phẩm gì dù là sản xuất trong nước hay nhập khẩu. Tăng VAT mà giảm thuế thu nhập là một hình thức đứng về phía người giàu, chia nghĩa vụ thuế lên vai toàn dân. Việc tăng thuế này sẽ khiến người nghèo càng nghèo hơn, khoảng cách giàu nghèo cũng vì thế mà cách xa hơn.

Chắc chắn là thế. Thuế chồng thuế, chồng lên đôi vai gày guộc của người nghèo. Hàng triệu bệnh nhân, vốn đã bị các bệnh viện “bóp cổ bóp họng” và “không có tiền thì chỉ có chết,” sẽ phải nuốt nước mắt vào lòng với biểu viện phí chất cao như núi…

Chỉ nghĩ đến tăng thuế, không đoái hoài đến giảm chi – đó là não trạng của giới quan chức buổi chợ chiều thể chế và tận thu giai đoạn cuối chính thể. 76% chi ngân sách cho lương thưởng của đội ngũ gần 3 triệu công chức vẫn giữ nguyên không suy suyển. Hơn 90 triệu người dân phải è cổ để đội lên đầu số công chức đó.

Thế nhưng sự thể ngơ ngác đến đau đớn là cho đến nay, chiến dịch “thu cùng diệt tận” của chính quyền vẫn đang tương đối có triển vọng bởi “đàn cừu” dân chúng mới chỉ kêu be be tan tác mà chưa hề biết hay dám chụm đầu với nhau để phản kháng.