Tuổi hai mươi -phần 9.

0
47
Phạm nhân thăm gặp gia đình
Tôi ra gặp gia đình, chị tôi đưa theo người yêu. Tôi bảo.- Em đừng chờ anh, lo cho cuộc sống của mình.

Cô người yêu khóc, tôi cũng chẳng biết nói gì hơn, trước mặt tôi là một quãng dài thời giam tăm tối. Cô khó có thể mà theo được ở tuổi mới 19, hơn nữa còn người quen dị nghị yêu thằng tù.

Tôi quay sang nói chuyện với chị tôi và hai thằng cháu mới lên 3, thằng Muối lấy chân đạp vào song sắt bảo thằng Phan.

– Tao và mày phá cái cửa này là cậu ra được.

Hai thằng bé con đạp vào hàng song sắt nhỏ ngăn cách giữa phạm nhân và người thân. Tôi bảo thôi đừng phá, rồi cậu sẽ ra. Cậu chỉ ở đây mấy ngày thôi.

Lúc sắp hết giờ thăm, tôi đưa cho người yêu mẩu giấy của anh Kiên cùng buồng viết gửi gia đình. Nhà anh Kiên và nhà người yêu tôi cách nhau không xa. Cô tưởng tôi viết nhắn gì riêng cho cô, nhưng nghe nói là gửi hộ người ta, cô lại nấc lên khóc.

Tôi gặp gia đình trở về buồng, nghĩ thương cô ấy. Nhưng biết sao được, để cô ấy tự do tốt cho cô ấy hơn. Vả lại con đường đợi tôi phía trước chông gai và gian nan lắm, ai đi theo mình chỉ có khổ. Người thân ruột thịt đã đành…Anh Kỳ đi trại cải tạo, chức trưởng phòng trống. Đúng hôm anh Kỳ đi thì anh Thọ ở quận lên . Anh Thọ được cán bộ quản giáo dẫn vào phòng giới thiệu trịnh trọng.

-Đây là Thọ, em rể K…

Như nói ở phần tù dưới quận bài trước, anh Thọ là em của một đại ca mà tất cả giang hồ Việt Nam lúc đó đều nể, anh Thọ cũng nhiều tiền án, tiền sự. Anh có thể vào bất kỳ buồng nào, phòng nào xưng danh và làm đại ca , hưởng thụ mọi thứ từ có người đấm bóp, quạt, hầu hạ…nhưng sao anh vào phòng nhộn nhạo này ? Cả cái Hoả Lò bao nhiêu buồng, bao nhiêu phòng. Anh lại chọn phòng bình đẳng nhất để ở, anh không sợ ảnh hưởng số má giang hồ sao. Ở đây anh sẽ tự phục vụ mình như các tù nhân khác, ăn ở ngang hàng với mọi người.

Tất nhiên tôi và anh Thọ lại ăn chung, tôi cư xử như trước kia dưới quận ở đúng địa vị là em út của anh.

Nhiều tay anh chị số má ở các buồng khác chạy sang thăm anh Thọ, họ mời anh về buồng họ ( tù mà được chạy từ buồng này sang buồng khác như thế toàn là cỡ điều kiện khủng ). Anh lắc đầu.
– Thôi tôi còn có mấy ngày, ở đây với thằng em này.

Anh chỉ sang tôi. Nhiều tay anh chị lạ lắm, với thân thế của anh bao nhiêu tù nhân có tiếng tăm muốn anh về ở cùng không được, anh lại chọn tôi.

Anh Thọ là người dạy tôi bài học quý giá và hữu ích nhất trong cuộc đời tù, cái mà tôi áp dụng suốt những năm sau đó trong trại.
Sống trong tù chỉ cần bình yên đến ngày về. Mọi thứ như số má, tiếng tăm chỉ là thứ hão huyền, càng cố số má đời càng thảm. Chỉ mấy năm sau đó, anh K bị bắt và kết án tử hình. Tôi càng thấm lối sống của anh Thọ hơn.

Tôi hiểu vì sao nhà tôi dặn người đỡ cho tôi.

– Không cho nó làm gì cả.

Có nghĩa không cho làm trách nhiệm, làm trưởng buồng, làm trật tự…chỉ sao sống yên là được.

Nhưng đó là lối sống khó nhất trong tù, nơi chỉ có hai loại người là loại đi chèn ép và loại bị chèn ép. Nói theo tiếng lóng là bộ đội và nhân dân. Bộ đội là trưởng buồng, trưởng phòng, trực chính, trật tự..còn nhân dân là những kẻ ngồi bó gối suốt ngày, duỗi cái chân ra cũng bị đánh thành thương tật. Ngước mắt nhìn cũng bị quy tội nhìn đểu, soi đểu ăn đòn thấu xương.

Anh Thọ làm buồng trưởng, nhưng mọi thứ vẫn như cũ, của ai người ấy ăn, ai làm gì thì làm. Đi lại nói chuyện hay gọi sang buồng khác ời ời anh cũng chẳng quan tâm.

Anh Kiên có chút dây dưa quen biết với quản giáo nên được vào phòng này, anh xin quản giáo cho đi làm trưởng phòng 8D, anh rủ tôi đi cùng nhưng tôi không đi.

Có anh Sơn ở khu nhiều tiền án, tiền sự chuyển sang vào phòng, anh Sơn gần nhà anh Hùng Bạch Mai, họ biết nhau nên ở cùng nhau. Tuy nhiên thì uy của anh Thọ như đã nói, đến vài chục anh Hùng cũng chẳng là gì với anh Thọ ngoài xã hội cũng như trong tù. Nếu phân chia cấp bậc như quân đội trong giang hồ thì anh Thọ phải tầm trung tướng, còn các anh kia chỉ cấp uý.

Anh Thọ hết án về, anh chỉ bị xử 4 tháng 15 ngày.

Hôm anh về, không phải ca trực của người đỡ tôi, mà ca trực của quản giáo khác. Một buồng như 6-8 có hai quản giáo chính trực thay nhau ban ngày, ban đêm thì các quản phụ trực đêm. Người đỡ tôi là phó, còn người kia tên Quốc là chính.

Ông Quốc chính là người dẫn anh Thọ vào, ông cũng là người mở khoá niềm nở chào anh Thọ thông báo anh ra tù.

Tôi ra cửa chia tay anh Thọ, ông Quốc nói từ giờ tôi là trưởng phòng.

Anh Hùng và anh Sơn đều là người ông Quốc đỡ, anh Thọ về rồi. Tối đó cả hai anh bảo tôi ngồi nói chuyện, lại là chuyện hai anh muốn làm trật tự phòng. Các anh bảo phải đưa phòng vào quy củ. Tôi bảo để tôi nghĩ đến chiều mai sẽ quyết.

Sáng hôm sau ông Quốc vẫn trực, chẳng thấy người đỡ tôi đâu. Tôi xin ông Quốc.

– Cháu ít tuổi, mới tù lần đầu không làm trưởng phòng được ạ, thầy cho cháu sang ở với anh Kiên.

Ông Quốc bảo.

– Mày muốn thì tao cho thôi, nhưng mai mày nói với ông B là mày xin nhé, không ông lại tưởng tao chuyển mày.

Tôi khăn gói sang buồng 8D, ông Quốc mở cửa cho tôi vào, gọi to.

– Kiên, ra mà đón em mày naỳ.

Anh Kiên mừng quýnh chạy ra đón tôi vào, chỉ chỗ nằm cạnh anh. Chỗ của anh ở trên đầu rộng đến hai cái chiếu đôi. Cách chỗ anh khoảng tầm một cái chiếu đôi mới có mấy người ngồi san sát nhau.
8D mới là nơi thực sự diễn ra đúng những gì khốc liệt nhất của nhà tù, nó chỉ cách 6D vài chục mét nhưng có thể so sánh đó là thiên đường với địa ngục trong tù.Cả hai hàng tù nhân ngồi bó gối im phăng phắc, anh Kiên uy dũng đi lại giữa buồng, một vài cái nhìn trộm vào tôi rồi cúp xuống rất nhanh.

Anh Kiên bảo tôi đi tắm.

Tôi bước chân vừa xuống khu tắm thì một thằng chạy sộc tới, tôi giật mình hoảng sợ tưởng bị đánh. Ngẩng đầu lên thấy nó cầm gáo nhựa bảo.

– Anh gội đầu để em múc nước cho.

Tôi cúi đầu để nó dội nước từ tốn, cẩn thận. Tắm xong tôi lên chỗ anh Kiên, thấy có thằng đang kính cẩn pha trà, cuốn thuốc laò. Cuốn xong nó đốt qua cho cái vỏ báo cuốn thuốc cháy thành than nhưng rất khéo là không bị vỡ, như thế để người hút không bị mùi giấy báo, rồi nó hai tay trịnh trọng dâng điếu thuốc đưa cho anh Kiên.

Cơm chiều dọn lên, anh Kiên ngồi khoanh chân, người bưng cái này, kẻ bê cái kia, người cầm quạt quạt. Tôi và anh ngồi ăn, ở bên một thằng đứng để chờ anh sai gì, một thằng quạt, một thằng đi đun nước để chúng tôi ăn xong có trà uống.

Ăn xong, lúc uống nước, cả buồng im không tiếng động, anh Kiên gằn giọng.

– Thằng gặp gia đình hôm nay đâu, lên đây.

Thằng gặp gia đình khúm núm đi đến, nó tự giác quỳ ở dưới thềm, trước mặt anh.

Anh Kiên hỏi.

– Sao mày không chấp hành ?

Chấp hành có nghĩa là bảo nhà đưa tiền mang vào, thằng đó bảo nhà nó không mang, lần sau gặp sẽ mang.

Anh Kiên bảo nó nằm sấp xuống, anh từ tốn thong thả đứng dậy, lấy gót chân dận mạnh xuống hai bên mạng mỡ nó, anh đánh từng cái thịch, thằng kia oằn người, anh đánh nhẩn nha cho cả buồng xem đến lúc thằng kia lịm đi, anh bảo hai thằng đệ tử bên cạnh khiêng về chỗ.

Anh Kiên nhà ở trong chợ Gia Lâm, chỗ soát vé từ Hà Nội sang rẽ phải vào, anh làm nghề sửa chữa khoá. Mấy thằng trộm rủ anh đi phá khoá trộm cửa hàng. Anh trước ở buồng 6D rất hiền, sau này tôi ra tù có gặp anh đang có cái bàn chữa khoá ở chợ, anh vẫn hiền.

Ở với anh Kiên đến sáng hôm sau thì ca trực của ông B. Ông thấy tôi chuyển phòng, mở cửa cho tôi ra phòng ông hỏi chuyện.

– Sao không thích ở kia nữa à?

Tôi nói ông Quốc cho tôi làm trưởng buồng, tôi không muốn làm nên xin sang anh Kiên.

Ông B gật đầu hài lòng, ông đưa tôi về phòng và bảo anh Kiên.

– Anh em bảo nhau chấp hành cho tốt nhé.

Anh Kiên mừng rơn, vâng dạ rối rít. Thì ra anh vẫn ngại ông B, tuy được ông Quốc đỡ nhưng mà được lòng cả ông B càng tốt hơn, vì thế anh rất muốn tôi về cùng anh.

Có người mới vào, tối hôm đó anh Kiên gọi hỏi han, xong anh hất hàm ra hiệu cho hai thằng đệ tử lôi người mới xuống dưới khu tắm.
Chúng bắt người mới nằm sấp và dận hai bên mạng mỡ, sau đó nằm ngửa chúng dận vào ngực. Cuối cùng chúng dùng dép quật vào hai bên mang tai người mới.

Tôi chứng kiến mà rợn hết người vì sợ, nghĩ lại lúc mới vào bên lẻ, may là có 100 nghìn anh Hưng tôi cho và sự làm ngơ của ông Bình. Nếu không có sự sắp xếp tưởng như vô tình ấy của ông Bình, chắc hôm đó tôi đã chịu trận đòn khốc liệt như này.

Nghĩ đến chuyện Thuỷ Hử đã xaỷ ra mấy trăm năm trước, những anh hùng bị đi đày, đến nhà lao cũng phải cúi đầu xin xỏ và dâng bạc để thoát trận phủ đầu, tưởng chỉ là trong chuyện kể không ngờ mấy trăm năm sau ở trong nhà tù cũng vẫn vậy.

Người bị đánh lịm đi, dường như bọn đánh đã quen nên chúng mới lôi xuống khu đấy đánh, chúng dội nước lên người bị đánh một lúc thì người kia mở mắt và bò về chỗ nằm dưới sự giám sát của hai thằng đao phủ.

Tù ma mới bắt nạt ma cũ, tù mới không có tiền, không có người quen, không có số má tên tuổi vào kiểu gì cũng phải ăn đòn. Kể cả người can trường , dũng cảm vào mà chống lại. Một thằng thít cổ, hai thằng bẻ tay, hai thằng đánh vào ngực và mạng mỡ.

Bị đánh xong, còn bị đi kỷ luật cùm chân. Bọn đầu gấu trong buồng chỉ cần báo cán bộ thằng mới vào thái độ không chấp hành nội quy, là cán bộ không cần hỏi nhiều cho án kỷ luật đưa đi cùm. Nếu không đánh thế, tù gặp gia đình không chịu mang tiền vào thì tiền đâu cho cán bộ. Bọn đánh người kia thực ra chỉ là tay sai của cán bộ. Làm gì có chuyện cán bộ không biết người mới vào bị đánh thế nào.

Có nhiều người anh hùng, bất khuất bước vào nhà tù bị đầu gấu bắt quỳ hỏi han, đã thái độ đứng dậy và kết cục là một trận mưa đòn, sau đó tàn phế suốt đời hoặc chết luôn lúc đó.

Anh Kiên lạnh lùng rít hơi thuốc rồi đưa cho tôi hút, anh nói.

– Tù không tiêu diệt là nó lấn, cờ đến tay ai người ấy phất, lúc mình bị đánh thì lúc khác mình cũng đánh người.

Tôi vẫn choáng váng bởi chứng kiến trận đòn ban nãy. Bị người ta đánh thế không chỉ đau lúc ấy mà còn ảnh hưởng di chứng đến nhiều năm sau. Đánh người ta như thế, lỡ tàn phế là cầm chắc thêm án tù, chưa kể người ta thù đến lúc cờ đến tay họ, gặp họ ở phòng khác thì xác định chết chín phần mười.

Tôi càng nể anh Thọ, anh ấy có đủ điều kiện để sống trong tù không phải đánh ai c …

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here