Tuyển Si đẹp trai, da trắng, vóc dáng to khoẻ và có mái tóc bồng bềnh của ca sĩ Tuấn Vũ. Nó chuyên đi vặt đồ xe ô tô. Ngày ấy ô tô không nhiều, đa số xe ô tô thường quanh quẩn khu vực các trụ sở chính quyền hoặc các toà đại sứ, khu quốc tế, ngoại giao đoàn.
Đêm đến Tuyển Si dắt đồ nghề đi tháo đèn pha, bẻ gương, cậy logo, có lần nó tháo luôn cả cái ba đờ xốc của xe Nisan vác bộ đi từ Nhà Hát Lớn về chỗ tôi mà chẳng gặp chuyện gì.
Người yêu nó là hàng xóm của tôi, cô gái ấy hơn tôi một tuổi, rất xinh. Tôi và cô ấy gọi nhau bằng mày tao. Nhà cô ấy rất nghèo.
Tuyển Si đi ăn cắp lấy tiền hút thuốc phiện và nuôi người yêu. Có lúc không có tiền, nó vay tôi vài trăm nghìn, đến khi lấy được gì nó bán, trả tôi dư thêm một ít gọi là tiền lời.
Nó không thích kết băng đảng như nhiều thằng khác, một mình độc lập tự làm. Gặp va chạm hay mâu thuẫn gì, mình nó thủ dao tự giải quyết kể cả đối thủ có 3 hay 4 người nó cũng chẳng thèm bận tâm. Nhanh nhẹn, hung dữ và liều lĩnh. Khối giang hồ nhìn nó e ngại. Khi đi hành sự, ngoài đồ đạc như kìm, tuốc nơ vít…nó còn lận theo con dao chọc tiết lợn. Gặp người đi đường ban đêm mà thấy nó đang vặt đồ, tính chuyện bắt nó là nó xiên lại kiếm đường chạy thoát.
Vì nó yêu bạn tôi, nên nhiều lúc bên bàn đèn có hai thằng, tôi hỏi chuyện tương lai. Nó bảo tính làm tích ít tiền làm vốn, rồi cưới vợ, có vốn cho vợ buôn bán gì đó. Đại khái tương lai của chúng tôi đều mơ hồ thế, trả lời để gọi là có chứ làm gì có gì cụ thể. Tích là bao nhiêu vốn, rồi buôn bán cái gì đều xa tít tắp.
Tôi có cô người yêu làm tóc thuê cho một tiệm làm tóc. Cô ấy kém tôi 4 tuổi. Tôi nói sẽ làm dành tiền để mở cho cô một tiệm làm tóc, còn tôi sẽ mua một chiếc xe gắn máy tốt và đi làm xe ôm. Chờ khách ở trước tiệm tóc. Hàng ngày chở vợ đến tiệm tóc rồi chờ khách luôn đó, tối hai vợ chồng về. Cô ấy cũng cần phải vài năm để học thành thạo nghề tóc, muốn mở tiệm thì làm ở tiệm tóc chưa đủ, cần phải đi học hẳn hoi, có khi phải vào Sài Gòn để học.
Nhưng bàn đèn của tôi khách toàn anh em bạn bè, gần như tôi chỉ để chỗ cho anh em tụ tập, chẳng lời lãi gì. Nguồn thu chính của tôi là việc nấu thuốc và cắt thành viên đóng túi đi giao cho mấy bàn đèn khác, tôi lại không có thời gian mở rộng việc ấy vì ngày phải trông bàn đèn để anh em đến hút. Cho nên chỉ đủ sống và không dư ra được bao nhiêu.
Người yêu nó đến bàn đèn tôi , tôi mới nhớ ra hai hôm nay không thấy nó đến, người yêu nó bảo nó bị bắt rồi. Cô ngồi khóc rồi nói muốn đi thăm nó mà không có tiền, tôi đưa cô một chút tiền. Nó bị xử tù 3 năm, xử xong được gặp. Tôi và người yêu nó đi gặp nó, qua song sắt nó bảo.
– Cố chờ anh về nhé em yêu.
Nửa tháng sau lần gặp đó, người yêu nó đến tìm tôi, cô ấy thổ lộ.
– Hiếu ơi, tao thấy có lỗi với Tuyển. Nhưng mày biết hoàn cảnh tao, tao có biết làm gì để sống đâu. Giờ tao có người cũng tốt với tao, anh ấy cũng biết hết chuyện tao và Tuyển nhưng vẫn muốn cưới. Mày giúp tao khi nào Tuyển về nói hộ, chứ tao sợ tính ông ấy lắm.
Tôi gật đầu hứa, người yêu nó cám ơn tôi.
Tôi là người giữ lời hứa, chẳng cần đợi thằng Tuyển hết án tù về để nói. Tôi vào trại gặp nó để nói chuyện, khuyên can nó chấp nhận sự thật.
Tôi không vào với tư cách thăm gặp nó, như thế khoảng cách quá. Nó lại bảo ông ở ngoài, tôi ở trong thì ông nói gì chả được.
Để cho thuyết phục, tôi vào khuyên nó với tư cách cũng vẫn là bạn như trước, nhưng lần này chúng tôi còn là bạn tù.
Cũng hoàn cảnh như nhau, tôi còn bảo người yêu tôi thôi đừng chờ nữa, cuộc sống của em khó khăn, cần người nương dựa, anh đi như này em vừa chờ đợi, vừa lo cho anh phí cả tuổi xanh. Người yêu tôi khóc nói sẽ chờ, nhưng mà tôi nghĩ cô ấy sẽ không chờ được.
Chúng tôi ở hai buồng tù khác nhau, tôi làm tự giác chia cơm canh, quà cáp nên đi lại được bên ngoài. Lời tâm sự về tương lai lần này thật chua chát, không phải bên ngọn đèn dầu lạc và mùi hương thuốc ngạt ngào, chúng tôi nói chuyện qua song sắt của buồng giam.
Sau này ra tù chúng tôi còn gặp lại nhau vài lần, rồi dòng đời mỗi đứa đi một hướng. Tôi và nó bặt liên lạc với nhau. Cô người yêu cũ của Tuyển Si có cuộc sống tốt, chồng cô làm ăn giàu có.
Chẳng biết Tuyển Si giờ thế nào, chắc nó đang có một gia đình êm ấm.
Quay lại chuyện trước đó, tôi mở bàn đèn, có người khách tên Dũng ở gần đó nói với tôi.
-Mày làm thế này phải nộp phế cho công an, chứ không chẳng yên được. Tao quen thằng Dưa đội trưởng hình sự phường ( phường Phúc Tân chỗ tôi đặt bàn đèn), mày gặp mỗi tháng đưa nó một ít.
Tôi nghĩ làm ăn, chuyện phải nộp cũng bình thường. Ông Dũng đưa tôi gặp thằng Dưa ( nó lúc đấy khoảng 45 tuổi).
Thằng Dưa nhà cũng ở Phúc Tân, nó có tướng mạo vừa ác vừa nham hiểm. Tôi đến nhà nó nói chuyện, nói xin mỗi tháng nộp 500 nghìn. Nó cười rất vui vẻ, nhận 500 nghìn tháng đầu tiên khi nói chuyện.
Cứ mỗi tháng tôi qua nhà nó, đưa nó 500 nghìn. Mỗi lần nó nhận tiền, nó đều thân thiết như tôi và nó là anh em. Chưa lần nào tôi thấy nó mặc sắc phục công an cả.
Lần đầu tiên tôi thấy nó mặc quần áo công an, là lần nó dẫn quân xộc vào bàn đèn của tôi, khám xét và đưa tôi đi gặp thằng Tuyển Si bạn tôi….