Bùi Thanh Hiếu
Anh Dũng Gỗ ở thời gian ngắn hết án về, rồi anh Tuấn Trang, Sơn Toàn cũng hết án về.
Cả đội không ai biết hôm nay anh Tuấn Trang về, mai ai sẽ làm đội trưởng ?
Tạm thời chỉ có anh Cường C và Lợi Đại Bàng làm trách nhiệm, anh Lâm Liên Xô và anh nữa cũng về rồi. Nhưng anh Cường và thằng Lợi đều nghiện chích phê suốt ngày thì làm được cái gì.
Anh Cường làm đội trưởng, anh mắt lờ đờ, có lúc nói chẳng mở được mắt ra. Khi dẫn đội xuất trại và nhập trại anh cũng trong cơn phê, cán bộ trực trại nhìn anh báo cáo nhập trại cười khiến cả trại cười theo. Ông cán bộ trực trại đã đi ở đằng sau đếm quân, còn anh cứ hướng đằng trước mắt nhắm nghiền báo cáo.
Lúc này nhóm của anh Thắng Mều khá mạnh, có thằng Lợi đại bàng làm đội phó, có anh Ánh làm chăn lợn, thằng Phương cắt cỏ cá, thằng Minh con ông tướng, thằng nữa tôi quên tên dù tôi cả nó hay chơi cờ và hay nói chuyện với nhau , tù về tôi còn hay qua chơi chỗ nó làm. Sau về nó làm giám đốc một công ty chuyên về tiện, phay, bào. Đến chơi thấy nó ngồi bàn giấy với sổ sách, em kế toán của nó xinh ơi là xinh.
Tôi và nó chơi cờ toàn hoà, nó vào đội trước, không ai là đối thủ. Không hạ được tôi, nó cay lắm. Một đêm nó dựng tôi dậy, kéo đến bàn cờ nó bày sẵn, trà thuốc nó bày sẵn. Bảo tôi.
-Tao và mày đêm nay phải nhất quyết phân cao thấp, chỉ một ván thôi.
Tôi từ chối.
– Đéo chơi, mày đang hăng hái, tinh thần minh mẫn, tao đang buồn ngủ. Chơi lúc này tao bất lợi.
Tôi lại chui về giường, nó đến chỗ tôi kéo tay tôi dậy bằng được. Nó cơ bắp cuồn cuộn, tôi cố gồng không dậy không nổi.
Chúng tôi chơi, đi đến mười mấy nước mà chẳng ai ăn được ai quân nào, thế trận giằng co ngang ngửa. Quân cờ đôi bên chỉ tiến quanh quẩn ở giữa bàn.
Cuối cùng nó tiến xe, nhảy mã lên để chấm dứt thế giằng dai, tức nó đưa quân xông trận sang bên tôi.
Kết cục ván cờ nó thua. Nó cứ ngồi ngẩn người nhìn bàn cờ, thắc mắc.
-Đm sao mình lại thua nhỉ? Nếu mà lúc nãy tao đi nước này, thì mày không dồn ăn được con mã của tao.
Tôi ân cần bảo nó.
– Không phải là nước đấy, mày có đi thế tao đè xe làm đôi tượng, không mất mã lúc đó thì mất đôi tượng cũng yếu thế mà thua. Không phải từ nước đó, mà từ nước hai bên giằng co nhau, mày cứ tuần xe hà không tiến, không nhảy mã lên thì hai bên sẽ hoà. Nhưng vì mày muốn thắng, không muốn hoà lên tiến xe tì cửu, nhảy mã lên hà, bị tao lùa mới thành vỡ trận.
Nó ồ lên rồi mới thôi trăn trở, hôm sau nhóm nó ngồi uống trà, anh Thắng Mều hỏi ai thắng, nó bảo tôi thắng. Cả nhóm nó ngạc nhiên hỏi sao nó thua được. Nó nhìn tôi nói.
– Cờ của nó ngang em, nhưng nó cao hơn là nó biết tính cách em, nên nó thắng.
Tôi hỏi sang.
– Tao ăn may, mày thua oan vì vội quá thôi.
Nó bảo.
– Không oan, mày thắng là đúng. Mày cho tao bài học rất quý. Chơi cờ không phải tính về nước đi, tao cũng tính được như mày, nhưng biết được tính cách đối thủ để chơi thì mày thực sự ghê đấy.
Từ đó nó hay chuyện trò với tôi, nhóm của nó có thằng Thắng Thanh Hoá mới vào, thằng Thắng Thanh Hoá là sinh viên lên Hà Nội trọ học, nó cùng thằng Thắng Lô đi dí
