Home Blog Page 4

Canh bạc của Trump: Chạy đua củng cố quyền lực trước khi quá muộn

David Frum gần đây cảnh báo rằng Trump có thể đang thua cuộc đua với thời gian — ông ta đang sử dụng từng ngày, từng hành động để củng cố quyền lực trước khi công luận, tòa án, và các cơ quan độc lập “quay lưng” với ông. The Atlantic

Cái “đua với thời gian” ấy thể hiện rõ trong cách Trump:

  • Cắt giảm và kiểm soát các cơ quan độc lập
    Trump đã liên tục áp lực để kiểm soát các cơ quan vốn được thiết kế để hoạt động độc lập — ví dụ việc chính phủ muốn mở đường để Phủ Quyền Tổng Thống có thể sa thải thành viên FTC mà không cần lý do rõ ràng. Gần đây Tòa án Tối cao đã cho phép Trump sa thải Rebecca Slaughter khỏi FTC trong lúc vụ kiện vẫn đang diễn ra, và phán quyết này có thể dẫn đến việc xem xét lại tiền lệ Humphrey’s Executor (1935) – tiền lệ bảo vệ các ủy viên cơ quan độc lập khỏi bị sa thải tùy tiện. Brookings+3AP News+3The Washington Post+3
    Việc phá rạn giới giữa hành pháp và các cơ quan kiểm soát là bước quan trọng để biến hệ thống thành công cụ của mình.

  • Thanh lọc, loại bỏ đối thủ và kiểm soát truyền thông
    Trump không chỉ nhắm vào những người điều tra ông (như Bolton, các công tố viên vụ J6, các nhà báo), mà còn đẩy mạnh chiến dịch loại bỏ người không trung thành trong nội bộ chính phủ. Việc kiểm soát truyền thông — qua việc hỗ trợ các tập đoàn có xu hướng bảo thủ, thâu tóm các kênh truyền thông — là một mảng quan trọng của chiến lược “đặt tay lên bộ máy thông tin”. Ví dụ: các tỷ phú thân Trump đang đổ vốn để kiểm soát các nền tảng truyền thông & mạng xã hội như TikTok. Jacobin+2PBS+2

  • Tận dụng khủng hoảng để hợp thức hoá quyền lực
    Mỗi vụ xung đột — từ việc bạo lực bùng nổ, vụ ám sát Kirk, đến các tranh cãi truyền thông — đều được biến thành cơ hội để ban hành mệnh lệnh hành pháp, ra lệnh can thiệp, lên tiếng “bảo vệ trật tự” — luôn dưới danh nghĩa khẩn cấp. Điều này phù hợp với “playbook” các chế độ chuyên chế: dùng khủng hoảng để đẩy nhanh việc tập trung quyền lực. Center for American Progress+2Congressman Steve Cohen+2

Tuy nhiên, mưu đồ của Trump mang rủi ro rất lớn nếu:

  1. Công luận phản ứng dữ dội
    Nếu người dân – kể cả trong phe trung dung – nhận ra rằng quyền lực đang bị lạm dụng, thì ủng hộ của ông có thể sụt nhanh.

  2. Tòa án hoặc cơ quan độc lập kháng cự
    Nếu Tòa án Tối cao, hoặc các tòa suy xét các quyền hành pháp, phán rằng những nỗ lực này vi hiến, nhiều bước Trump đã “cố thủ” có thể bị lật ngược.

  3. Nội bộ chia rẽ / phản kháng
    Trong nội bộ GOP, nếu có khối cứng rắn phản đối bước đi quá đà, hoặc các đồng minh quyền lực – giới truyền thông, các tỷ phú, các chính trị gia tiểu bang — cảm thấy bị mất lợi thế, thì lực kéo nội bộ có thể phá vỡ dự tính của Trump.

  4. Tác động đối ngoại & uy tín quốc tế
    Khi Trump xử lý các chính sách quốc tế bất ổn, hợp tác với Putin, thay đổi lập trường về Ukraine, việc mất uy tín với phương Tây và đồng minh có thể khiến Hoa Kỳ đánh mất ảnh hưởng chiến lược. Ví dụ mới đây Trump có vẻ thay đổi một số chính sách về Ukraine mà nhiều học giả gọi là đảo chiều nhanh chóng. The Atlantic

Kết luận

Donald Trump đang đặt cược lớn: rằng nếu ông nhanh chóng ép vào các cấu trúc quyền lực — loại bỏ đối thủ, kiểm soát các cơ quan độc lập, kiểm soát truyền thông — thì kể từ đó, khó người khác lật ngược thế cờ. Nhưng đua với thời gian cũng có nghĩa là nếu ông làm quá nhanh, quá sớm — chưa đủ củng cố lòng dân, chưa ổn định các trụ cột — thì phản ứng có thể vỡ tung.

Nói cách khác: nếu Trump thắng cuộc đua này, ông ta có thể định hình nước Mỹ trong nhiều năm. Nếu thua, ông sẽ đối mặt với một “kỷ nguyên phục hồi”— nơi tất cả các bước quyền lực bị đảo ngược, các điều tra được khôi phục, và uy tín của nền dân chủ bị tổn hại nặng. Đó là lý do mà mỗi quyết định, mệnh lệnh hành pháp, vụ sa thải, vụ kiểm soát truyền thông đều mang tính “cờ sống chết” trong giai đoạn này của nhiệm kỳ.

Trump có thể đang thua cuộc đua với thời gian

Tổng thống đang đánh cược rằng ông có thể củng cố quyền lực trước khi công chúng quay lưng lại với ông một cách quá gay gắt.

Sign up for Trump’s Return, a newsletter featuring coverage of the second Trump presidency.

Tổng thống Donald Trump lo ngại rằng Bộ trưởng Tư pháp Pam Bondi đang hành động quá chậm chạp trong việc truy tố các đối thủ chính trị của mình với những cáo buộc giả mạo. Trump có lý do chính đáng để lo ngại. Ông đang thực hiện dự án củng cố quyền lực độc tài trước xu hướng suy giảm sự ủng hộ của công chúng đối với chính quyền và bản thân mình. Ông giống như một người đang cố gắng chạy đua lên trên một chiếc thang cuốn đang đi xuống. Nếu thua cuộc, ông sẽ bị kéo xuống sâu hơn nữa – và chiếc thang cuốn vẫn tiếp tục lao nhanh hơn về phía ông.

Các chế độ độc tài do một người lãnh đạo nhưng đòi hỏi sự hợp tác của nhiều người khác. Một số người cộng tác có thể chân thành chia sẻ mục tiêu của nhà độc tài, nhưng những kẻ cơ hội lại cung cấp một biên độ ủng hộ quan trọng. Tại Hoa Kỳ, những người như vậy giờ đây phải thực hiện một phép tính khó khăn: Liệu những lợi ích hiện tại của việc phục tùng ý chí của Trump có lớn hơn những nguy cơ trong tương lai hay không?

Khi Bondi đưa ra quyết định hàng ngày về việc có nên lạm dụng quyền lực để làm hài lòng Trump hay không, bà phải bắt đầu bằng một đánh giá chính trị lớn: Liệu Trump cuối cùng có giữ được quyền thưởng và phạt bà hay không? Vấn đề không chỉ là giữ được công việc hiện tại của bà. Một mặt, những người ủng hộ Trump có thể kiếm được rất nhiều tiền nhờ gần gũi với quyền lực. Mặt khác, John Mitchell, tổng chưởng lý của Richard Nixon, đã phải ngồi tù 19 tháng vì những tội ác của mình trong vụ Watergate. Nếu quyền lực của Trump bị lung lay, Bondi có thể sẽ chịu chung số phận với Mitchell.

Sau vụ giết Kirk, sự nhầm lẫn lan rộng về luật năm 2012 và ‘tuyên truyền’

0

Ba ngày sau khi Charlie Kirk bị ám sát, Tổng thống Donald Trump đã chia sẻ một video của người ủng hộ, kêu gọi ông khôi phục một đạo luật thời Chiến tranh Lạnh mà bà cho là trừng phạt các tổ chức truyền thông vì phát tán thông tin sai sự thật. 

PolitiFact’s Katie Sanders

“Tôi hy vọng và cầu nguyện rằng ông sẽ xem xét lại những gì Barack Obama và Joe Biden đã bãi bỏ vào năm 2013, đó là Đạo luật Smith-Mundt”, người dẫn chuyện nói trong một video TikTok mà Trump đã đăng lại vào ngày 13 tháng 9 trên Truth Social. Người ủng hộ mô tả đạo luật này là một đạo luật “buộc các tập đoàn truyền thông phải chịu trách nhiệm vì đã nói dối người dân Mỹ và lan truyền tuyên truyền thay vì sự thật”.

Người dẫn chuyện thúc giục Trump khôi phục luật và đổi tên thành “Đạo luật Charlie Kirk”. Thượng nghị sĩ Mike Lee, Đảng Cộng hòa-Utah, dường như đã sẵn sàng; trên X, ông đăng : “Trong những ngày tới, tôi sẽ đệ trình dự luật đã soạn thảo trước đó để khôi phục Đạo luật Smith-Mundt, và đổi tên thành Đạo luật Charlie Kirk. Tuyên truyền trong nước, chính trị, do chính phủ tài trợ phải chấm dứt ngay bây giờ.”

Đạo luật Smith-Mundt đã được sửa đổi, chứ không bị bãi bỏ. Và nó không trừng phạt các tập đoàn truyền thông vì nội dung của họ. PolitiFact trước đây đã đánh giá Sai tuyên bố rằng Obama đã cho phép truyền thông “cố ý nói dối” khi ông ký Đạo luật Ủy quyền Quốc phòng năm 2013. Dự luật đó đã bị bác bỏ trong Đạo luật Hiện đại hóa Smith-Mundt, được ban hành vào năm 2012.

Việc cho rằng Đạo luật Smith-Mundt quy trách nhiệm cho truyền thông “nói dối” là một sự bóp méo luật này, vốn không áp dụng cho nội dung tin tức của các tập đoàn tư nhân. Đạo luật Hiện đại hóa Smith-Mundt đã sửa đổi luật này để bãi bỏ lệnh cấm các đài truyền hình do chính phủ tài trợ phát sóng chương trình của họ cho khán giả Mỹ theo yêu cầu của các đơn vị truyền thông và các bên khác .

Đạo luật Smith-Mundt , hay Đạo luật Trao đổi Thông tin và Giáo dục Hoa Kỳ năm 1948, được ban hành trong thời Chiến tranh Lạnh để cho phép chính phủ phổ biến thông tin về Hoa Kỳ, người dân và chính sách của Hoa Kỳ cho khán giả nước ngoài. Đạo luật này đã dẫn đến sự ra đời của Đài Phát thanh Quốc tế Voice of America và các đài phát thanh đại diện.

Luật này cũng cho phép đại diện các tổ chức truyền thông Hoa Kỳ trực tiếp kiểm tra nội dung do chính phủ tài trợ tại Bộ Ngoại giao. Tuy nhiên, luật này cấm phổ biến nội dung đó cho công chúng Mỹ.

Năm 2012, các nhà lập pháp đảng Dân chủ và Cộng hòa đã đồng tài trợ cho Đạo luật Hiện đại hóa Smith-Mundt, nhằm mục đích sửa đổi luật hiện hành mà họ gọi là ” lỗi thời “. “Việc loại bỏ lệnh cấm sẽ cập nhật luật để phản ánh những tiến bộ công nghệ, xóa bỏ rào cản đối với các chương trình ngoại giao công chúng hiệu quả hơn, mang lại sự minh bạch cho các chương trình này đối với công dân Hoa Kỳ và cho phép công bố tài liệu để cung cấp thông tin cho khán giả trong nước”, các nhà lập pháp cho biết trong một thông cáo báo chí.

Chúng tôi đánh giá bài đăng trên mạng xã hội là Sai .

— Loreben Tuquero

Kiểm tra thực tế trong tuần

  • Một thuyết âm mưu về cuốn sách của Kirk. Người dùng Internet đã tìm thấy một cuốn sách trên Amazon kể chi tiết về vụ ám sát Kirk — với ngày xuất bản trước vụ xả súng. “Ai đó có thể thành thật giải thích cho tôi tại sao một cuốn sách có tựa đề ‘Vụ ám sát Charlie Kirk: Một tường thuật toàn diện về vụ tấn công Đại học Utah Valley, hậu quả và phản ứng của nước Mỹ’ lại được xuất bản trên Amazon.com vào ngày 9 tháng 9, trong khi sự kiện diễn ra vào ngày 10 tháng 9 không??” một người dùng đã viết vào ngày 11 tháng 9 trên X. Một cuốn sách có tựa đề đó của tác giả được liệt kê là Anastasia J. Casey đã được bán trên Amazon trong thời gian ngắn và trang web hiển thị cuốn sách được xuất bản vào ngày 9 tháng 9. Nhưng Amazon nói với PolitiFact rằng đó là một lỗi kỹ thuật. Cuốn sách, được tạo ra bằng trí tuệ nhân tạo, đã được xuất bản vào ngày 10 tháng 9 sau vụ xả súng chết người. Ngày xuất bản sai không phải là bằng chứng cho thấy vụ ám sát Kirk đã được lên kế hoạch hoặc dàn dựng. Cuốn sách điện tử này sau đó đã bị xóa khỏi trang web của Amazon.

  • Kế hoạch ACA sắp tăng giá? Trong bối cảnh Quốc hội đang loay hoay tìm cách tránh đóng cửa chính phủ, Nghị sĩ Đảng Dân chủ Katherine Clark, Dân chủ-Mass., cho biết: “Đảng Cộng hòa đang tăng phí bảo hiểm y tế lên 75% đối với người Mỹ bình thường.” Nếu Quốc hội do Đảng Cộng hòa kiểm soát không gia hạn các khoản trợ cấp tăng cường của Đạo luật Chăm sóc Sức khỏe Hợp túi tiền (Affordable Care Act) trước khi chúng hết hạn vào cuối năm nay, người tham gia sẽ phải trả nhiều hơn. Phân tích dữ liệu liên bang của KFF cho thấy mức tăng trung bình của chi phí bảo hiểm tự chi trả sẽ là 79%, với mức tăng trung bình theo từng tiểu bang dao động từ 49% đến 195%. Mức tăng chi phí này đến từ sự kết hợp giữa việc tăng phí bảo hiểm và việc cắt giảm trợ cấp. Tuyên bố của Clark hầu như là đúng .

Những bài đăng trực tuyến nào sai về quan điểm chính trị của nghi phạm vụ nổ súng Kirk

Ngay sau khi các quan chức công bố tên của kẻ bị cáo buộc ám sát Kirk, các giả thuyết trên internet về lý lịch và động cơ của nghi phạm đã nhanh chóng vượt xa các sự thật đã được xác nhận.

Nhà chức trách cho biết Tyler Robinson, 22 tuổi, cư dân Utah, đã bắn chết Kirk vào ngày 10 tháng 9 tại khuôn viên trường Đại học Utah Valley. Khi công bố vụ bắt giữ vào ngày 12 tháng 9, Thống đốc Utah Spencer Cox đã chia sẻ bốn câu khắc trên vỏ đạn được tìm thấy cùng với khẩu súng mà các nhà điều tra tin rằng là của Robinson.

Khi tin tức được công khai, người Mỹ bắt đầu tìm kiếm thông tin về Robinson và chia sẻ những giả thuyết về ông và gia đình. Phần lớn thông tin đó, đặc biệt là vào những giờ đầu sau khi tin tức được lan truyền, đều không chính xác. Một số người dùng trực tuyến đã theo đuổi những manh mối sai lệch và liên lụy những người vô tội vào quá trình này.

Dưới đây là một cái nhìn:

  • Một bài đăng trên X đã xác định khoản quyên góp 225 đô la cho chiến dịch tranh cử tổng thống năm 2020 của Trump từ một Tyler Robinson ở St. George, Utah. Tuy nhiên, theo hồ sơ, Tyler Robinson này khác với nghi phạm.

  • Một bài đăng trên X cho biết Robinson là một đảng viên Cộng hòa đã đăng ký tại Utah, “theo hồ sơ của tiểu bang”. Hồ sơ không ghi như vậy. Trang web voterrecords.com cho thấy một người có thông tin nhận dạng trùng khớp với nghi phạm, cho thấy anh ta là một cử tri không liên kết và không hoạt động.

  • Người dùng mạng xã hội cho biết Robinson là thành viên của Đảng Dân chủ Xã hội Hoa Kỳ tại Thành phố Salt Lake. Tổ chức này khẳng định ông không phải là thành viên của bất kỳ chi hội nào, và những bức ảnh và video mà người dùng đưa ra làm bằng chứng về mối liên hệ của ông không hề có sự xuất hiện của Robinson.

— Amy Sherman, Maria Ramirez Uribe và Louis Jacobson

Đọc thêm : ‘Con đường phía trước gập ghềnh’: Vụ ám sát Kirk làm nổi bật sự gia tăng bạo lực chính trị ở Hoa Kỳ . Trên Instagram : Xem chương trình hợp tác của chúng tôi với PBS News Hour .

Trump và chiến tranh: Ông ấy có ‘giải quyết’ được mọi thứ trừ những vấn đề lớn không?

Trong cuộc phỏng vấn với Fox News ngày 12 tháng 9, Trump cho biết cuộc chiến Nga-Ukraine “là cuộc chiến duy nhất mà tôi chưa giải quyết được”. Ông nhắc đến cuộc chiến Israel-Hamas ngay sau đó.

Trước đây, chúng tôi đã đánh giá Hầu hết là Sai khi tuyên bố của ông rằng ông đã “chấm dứt sáu cuộc chiến” kể từ khi nhậm chức. Trump đã trích dẫn công trình của mình về các cuộc xung đột giữa Israel và Iran; Cộng hòa Dân chủ Congo và Rwanda; Campuchia và Thái Lan; Ấn Độ và Pakistan; Serbia và Kosovo; Ai Cập và Ethiopia; và đôi khi là Armenia-Azerbaijan. Trong một số trường hợp, báo cáo của chúng tôi phát hiện ra rằng chính sách ngoại giao của Trump đã giúp giải quyết xung đột, nhưng trong những trường hợp khác, vai trò của ông đã bị phóng đại, hoặc các cuộc xung đột mà ông trích dẫn không phải là “chiến tranh”.

Về tuyên bố mới của Trump về thành tích chấm dứt chiến tranh của ông, không có nghĩa là ông đã chấm dứt mọi cuộc chiến khác ngoài cuộc chiến Nga-Ukraine và Israel-Hamas.

Viện Hàn lâm Luật Nhân đạo và Nhân quyền Quốc tế Geneva, một tổ chức nghiên cứu hàn lâm có trụ sở tại Thụy Sĩ, thường xuyên theo dõi các cuộc chiến tranh đang diễn ra trên khắp thế giới. Ngoài những cuộc chiến mà Trump tuyên bố đã chấm dứt, chúng tôi còn tìm thấy ít nhất một ví dụ về xung đột dai dẳng giữa hai quốc gia mà nhóm này xếp vào loại chiến tranh: Eritrea và Ethiopia, với thường dân ở các khu vực Amhara, Oromia và Tigray bị ảnh hưởng bởi giao tranh.

Phổ biến hơn là các cuộc chiến tranh nội bộ trong một quốc gia. Nhóm này cho biết, tại ít nhất một chục quốc gia — Burkina Faso, Ethiopia, Iraq, Libya, Mali, Myanmar, Nigeria, Philippines, Somalia, Nam Sudan, Sudan và Yemen — chính phủ đang đấu tranh nội bộ chống lại một hoặc nhiều nhóm vũ trang phi nhà nước. Về mặt kỹ thuật, Bắc Triều Tiên và Hàn Quốc vẫn đang trong tình trạng chiến tranh , ngay cả khi đã hàng thập kỷ trôi qua kể từ khi một cuộc tấn công quân sự trực tiếp từ cả hai bên xảy ra.

— Louis Jacobson

Nghiên cứu không cho thấy sử dụng Tylenol trong thai kỳ gây ra chứng tự kỷ. Dưới đây là những điều bạn nên biết.

Trong nhiều năm, Tylenol thường được coi là an toàn để điều trị đau và sốt — ngay cả trong thời kỳ mang thai, khi các bác sĩ không khuyến cáo bệnh nhân sử dụng nhiều loại thuốc.

Bác sĩ thậm chí có thể khuyên dùng Tylenol để giảm đau hoặc hạ sốt trong thời kỳ mang thai, vì nếu không được điều trị, chúng có thể gây ra những rủi ro cho sức khỏe.

Nhưng các bản tin gần đây về việc chính phủ liên bang liên hệ Tylenol với chứng tự kỷ đã làm nảy sinh những câu hỏi mới về loại thuốc này và những lo ngại.

Sau nhiều năm nghiên cứu, chưa có nghiên cứu nào chứng minh acetaminophen, thành phần chính trong Tylenol, gây ra chứng tự kỷ. Chưa có nguyên nhân duy nhất nào được biết đến gây ra chứng tự kỷ, một tình trạng thần kinh ảnh hưởng đến cách một người hành động và giao tiếp.

Nhưng một số thuật ngữ khoa học, chẳng hạn như “liên quan”, có thể gây nhầm lẫn. Có một số nghiên cứu cho thấy có mối liên quan giữa việc dùng acetaminophen trong thai kỳ và chứng tự kỷ. Cũng có một số nghiên cứu cho rằng không có mối liên quan nào.

Dù thế nào đi nữa, vẫn có một lưu ý quan trọng: “Liên quan” không đồng nghĩa với nguyên nhân. Điều đó có nghĩa là nghiên cứu cho thấy mối liên quan giữa thuốc và chứng tự kỷ không có nghĩa là thuốc gây ra chứng tự kỷ.

— Madison Czopek

Liên kết nhanh đến nhiều báo cáo và kiểm tra thực tế hơn 

Bạn có thắc mắc hoặc ý tưởng gì cho nội dung đưa tin của chúng tôi không? Hãy gửi email cho tôi.

Cảm ơn bạn đã đọc!

Katie Sanders
Tổng biên tập PolitiFact

Mối nguy từ chính sách kiểm duyệt & xin phép trước

0

Tin mới

Theo Reuters và AP: Tim Bakken, giáo sư luật dân sự có thời gian công tác dài nhất tại Học viện Quân sự Hoa Kỳ West Point, đã đệ đơn kiện lên một tòa liên bang tố cáo rằng Học viện này vi phạm Tu chính án Thứ Nhất của Hiến pháp Mỹ — hạn chế quyền nói và tự do học thuật của các giảng viên. Reuters+1

Một số nội dung kiện cáo gồm:

  • Vào tháng 2 năm nay, West Point ban hành Academic Engagement Policy yêu cầu giảng viên phải xin phép trước khi phát biểu công khai hoặc xuất bản dưới tên cơ quan. Reuters+1

  • Ngoài ra, theo đơn kiện, nhà trường đã rút sách khỏi thư viện, loại bỏ nội dung khỏi chương trình học, cắt các khóa học/major, và thậm chí loại bỏ trang liệt kê các xuất bản phẩm của giảng viên trên website. AP News+1

  • Bakken muốn đơn kiện được xem là luận đơn tập thể (class action) thay mặt hơn 100 giảng viên dân sự của West Point bị ảnh hưởng. AP News+1


Phân tích

1. Tính chất của quyền tự do ngôn luận & học thuật

  • Học thuật vốn đòi hỏi sự tranh luận, phê bình, đôi khi là lời nói bất đồng để đào sâu kiến thức và hiểu biết. Nếu giảng viên bị hạn chế nói quan điểm giáo sư (dissenting opinion), hoặc không được giảng về các quan điểm đa dạng – điều này ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng giảng dạy và quyền được học hỏi của sinh viên.

  • Tu chính án Thứ Nhất không chỉ bảo vệ quyền nói của chính trị gia hay truyền thông, mà còn cả giáo sư, học giả, công chúng — đặc biệt khi nói về vấn đề công khai, chính sách, quan điểm.

2. Mối nguy từ chính sách kiểm duyệt & xin phép trước

  • Khi nhà trường hoặc cơ quan quản lý bắt giảng viên phải xin phép trước khi phát biểu công khai, xuất bản, dùng tên trường, hoặc dùng liên kết với trường — đó là biểu hiện của kiểm soát quan điểm.

  • Việc rút sách, loại bỏ nội dung khỏi syllabus (giáo trình), xóa bỏ xuất bản phẩm khỏi website … đều là dấu hiệu “bóp nghẹt” học thuật. Học sinh/sinh viên sẽ bị thiếu góc nhìn đa chiều, và giảng viên phải tự kiểm duyệt.

3. Tác động chính trị & xã hội

  • Vụ kiện này nằm trong một chuỗi xu hướng được ghi nhận kể từ khi Trump trở lại nắm quyền: kiểm tra nội dung giảng dạy tại các học viện quân sự và áp lực giảm thiểu các lớp học, sách, chương trình mang tính đa dạng, ‘diversity, equity, inclusion’ (DEI). WORLD+2AP News+2

  • Nếu chính sách kiểm duyệt học thuật được hợp pháp hóa hoặc không bị thách thức, nó có thể lan rộng sang các trường đại học, viện nghiên cứu, nơi mà quyền nói không phải là vấn đề của công chúng mà là cốt lõi của giáo dục và khoa học.

4. Tại sao dân chúng và giảng viên nên quan tâm

  • Vì tự do ngôn luận không phải là thứ chỉ để bảo vệ khi thuận lợi; nó phải được bảo vệ ngay cả khi tiếng nói bất đồng — và giáo dục là nơi khởi đầu rất quan trọng.

  • Khi giảng viên bị im lặng, sinh viên sẽ không học được cách tư duy phê phán, sẽ dễ chấp nhận một chiều thông tin, bị thao túng.

  • Việc kiện tụng như của Bakken là một bước để đặt ra ranh giới: chính phủ/học viện có thể đặt quy định, nhưng không được vi phạm hiến pháp; nếu không sẽ bị Tòa án chặn lại.

Charlie Kirk và “di sản” gây tranh cãi: Thắng một thế hệ hay gieo mầm chia rẽ?

Trong cuộc phỏng vấn được công bố sau khi ông bị ám sát, Charlie Kirk nói với The Atlantic: “Tôi không chỉ muốn thắng các cuộc bầu cử. Tôi muốn thắng cả một thế hệ.” Đây là lời khẳng định về tham vọng để lại một di sản lâu dài, vượt khỏi chính trị ngắn hạn.

Kirk mơ ước xây dựng một “cuộc phục hưng tôn giáo hiện đại,” biến những người trẻ thành “công dân Kinh Thánh,” và thay đổi vĩnh viễn cách họ nhìn nhận chính trị, văn hoá, niềm tin. Với Turning Point USA, các podcast, các diễn đàn sinh viên và nhà thờ, ông đã gieo hạt giống cho một phong trào bảo thủ mới, với mục tiêu rõ ràng: định hình tương lai nước Mỹ thông qua thanh niên.

Tuy nhiên, giữa di sản mà Kirk muốn để lại và thực tế những gì ông làm tồn tại một khoảng cách đáng kể.

1. Từ “cứu người trẻ” đến gieo hận thù

Vợ ông, Erika Kirk, xúc động nói sau cái chết của chồng: “Charlie muốn cứu những người trẻ, kể cả người đã cướp đi mạng sống của anh ấy.” Nhưng thực tế, nhiều phát biểu của Kirk không mang tinh thần cứu rỗi mà gieo thêm hận thù: gọi đạo Hồi “không phù hợp với phương Tây,” chế giễu người chuyển giới, ca ngợi “cái giá phải trả” bằng sinh mạng để bảo vệ quyền sở hữu súng.

2. Thắng thế hệ bằng cực đoan hóa

Kirk tuyên bố ít quan tâm đến các ứng viên chính trị, mà tập trung vào những cuộc chiến tư tưởng về “xây dựng Marxist của lao động” hay “âm mưu woke.” Nhưng cách làm của ông không hướng đến đối thoại, mà thường dựa vào sự giật gân và mỉa mai. Nếu “thắng một thế hệ” đồng nghĩa với việc biến tranh luận thành chiến trường hận thù, thì đó không phải là di sản, mà là một tiến trình cực đoan hóa thế hệ trẻ.

3. Một di sản của phân cực

Đúng, Kirk có ảnh hưởng. Hàng chục ngàn sinh viên nghe ông nói chuyện, hàng triệu lượt tải podcast. Nhưng ảnh hưởng ấy đi kèm với sự phân cực ngày càng sâu sắc. Khi một thế hệ được dạy rằng đối thủ chính trị là “tà ác,” khi sự khác biệt bị coi như mối đe dọa, thì di sản Kirk để lại không phải là nền móng vững chắc cho dân chủ, mà là mồi lửa cho những vòng xoáy bạo lực.

Kết luận

Charlie Kirk muốn để lại di sản lớn hơn những cuộc bầu cử. Và ông đã thành công trong một khía cạnh: ông đã tạo ra một phong trào và khắc dấu ấn trong văn hóa chính trị Mỹ. Nhưng câu hỏi đặt ra là: di sản ấy có làm nước Mỹ mạnh hơn hay yếu hơn? Nếu “thắng một thế hệ” chỉ có nghĩa là biến thanh niên thành chiến binh trong một cuộc thập tự chinh văn hóa không hồi kết, thì di sản đó có lẽ là một chiến thắng cho cá nhân Kirk, nhưng là một thất bại cho nền dân chủ Mỹ.

Charlie Kirk kể cho tôi nghe về di sản của ông

Ông không chỉ muốn thắng cử. Ông muốn giành chiến thắng cho cả một thế hệ.
Bài viết của Isaac Stanley-Becker

By Isaac Stanley-Becker

“Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi,” Charlie Kirk nói.Tôi đến một khách sạn ở Phoenix vào tháng 9 năm 2022 để xem Kirk chủ trì một hội nghị về những hành vi phạm tội của “phe cực tả.” Tôi nhớ anh ấy đã nắm chặt tay tôi, cởi cúc áo vest, rồi nhìn chiếc bàn dài trong phòng họp tẻ nhạt, ngột ngạt nơi tôi đang ngồi đợi anh ấy. “Đây giống như một phiên tòa trình diễn vậy,” anh ấy nói.

Kirk muốn tranh luận, đó là sở trường của anh ấy. Vào thời điểm chúng tôi gặp nhau, tôi đã đưa tin về anh ấy trong nhiều năm—về các chiến thuật tranh cử của anh ấy, sự phản đối của anh ấy đối với các quy định về vắc-xin phòng ngừa virus corona, và sứ mệnh tái thiết nền giáo dục Mỹ—và anh ấy không thích bài viết của tôi. “Chúng ta bất đồng quan điểm,” anh ấy nói với tôi. Nhưng anh ấy cũng tỏ ra dễ chịu, trân trọng việc chúng tôi cùng chung nguồn gốc Chicago và nói đùa rằng cặp kính gọng tròn mỏng của tôi khiến tôi trông “thức thời”. Có lẽ anh ấy coi tôi là một triển vọng để cải đạo. “Vậy anh nhìn nhận thế giới như thế nào?” anh ấy hỏi tôi. Tôi nói với anh ấy rằng công việc của tôi với tư cách là một phóng viên là tìm hiểu sự việc và giải thích chúng cho công chúng.

Với tinh thần đó, tôi muốn chia sẻ một vài điều tôi biết về Kirk ngày hôm đó. Cuộc phỏng vấn không được công khai. Nhưng tuần trước, sau vụ ám sát Kirk, người phát ngôn của anh ấy đã nói với tôi rằng tôi có thể truyền đạt những lời của anh ấy đến công chúng. Trong suốt một giờ đồng hồ nói chuyện với tôi, Kirk đã thẳng thắn suy ngẫm về những ưu tiên của mình và—thật kỳ lạ khi viết những dòng này vào lúc này—về di sản của chính mình. Anh ấy đã nói rõ với tôi rằng anh ấy không hề cố gắng giành chiến thắng trong cuộc bầu cử tiếp theo, mà là cho cả một thế hệ.

  • Bài viết của Isaac Stanley-Becker dựa vào cuộc phỏng vấn với Charlie Kirk từ năm 2022, được phép công bố sau khi Kirk bị ám sát. Anchorage Daily News

  • Kirk nói rõ ông không chỉ muốn thắng các cuộc bầu cử mà muốn “thắng một thế hệ” — tức là ảnh hưởng lâu dài, thay đổi cách trẻ Mỹ nghĩ về chính trị, văn hoá, tôn giáo. Anchorage Daily News+1

  • Ông muốn xây dựng một nền tảng giáo dục, chính trị và tôn giáo: thông qua Turning Point USA (và các podcast, trường học, nhà thờ) để gieo vào thanh niên những giá trị bảo thủ và Thiên Chúa giáo, đối đầu với cái gọi là “woke ideology.” The Atlantic+2AZCentral+2

  • Kirk nói rằng phần thắng trong bầu cử chỉ là một phần nhỏ; phần lớn công việc của ông là xây dựng tư tưởng, ảnh hưởng văn hóa. Ông rất chú trọng cách kể chuyện, cách thu hút thanh niên; không chỉ tranh luận chính trị, mà muốn giáo dục tín ngưỡng, tinh thần. Anchorage Daily News+1

⚠️ Những điểm cần cân nhắc / phê bình

  • Di sản mà Kirk mong muốn xây dựng — giáo dục tôn giáo, ảnh hưởng sâu sắc vào văn hoá — thường xuyên đi kèm với việc phát ngôn gây chia rẽ (về người chuyển giới, người Hồi giáo, dân thiểu số, v.v.). Việc này làm giảm đi tính kết nối trong xã hội, dễ dẫn đến phân cực. The Atlantic+2Anchorage Daily News+2

  • Mặc dù Kirk nói muốn “thay đổi thế hệ”, nhưng các chiến thắng chính trị lại được nhiều người chú ý hơn — tức là phần lan toả văn hoá/tín ngưỡng đôi khi bị che lấp bởi những kết quả trực tiếp như bầu cử. Có thể nói: Kirk muốn xây dựng nền tảng lâu dài, nhưng phương tiện để làm điều đó thường là các hoạt động chính trị nóng: chiến dịch truyền thông, đối đầu với “woke”, lời nói gây sốc.

  • Có nguy cơ rằng di sản này nếu được tôn vinh mà không phân tích kỹ, sẽ góp phần hợp pháp hóa những lời nói cực đoan, chuẩn mực chính trị đối đầu, thay vì thúc đẩy đối thoại hay giảm hận thù.

Trump, Putin và bóng ma chuyên chế: Nước Mỹ sẽ chọn con đường nào?

Trên sóng CNN, Hillary Clinton đã đưa ra một nhận định thẳng thắn: “Trump ngưỡng mộ quyền lực tuyệt đối mà Putin có. Ông ta tin rằng thế giới nên được chia thành những khu vực ảnh hưởng. Và ở Mỹ, Trump đang đi trên con đường chuyên chế, phản ánh sự ghen tị với các lãnh đạo độc tài có thể làm bất cứ điều gì họ muốn.”

Phát biểu này không chỉ là lời phê phán cá nhân. Nó gợi lại một câu hỏi lớn đang treo lơ lửng trên chính trường Mỹ: liệu nền dân chủ lâu đời nhất thế giới có đang trượt vào quỹ đạo của chủ nghĩa chuyên chế?

Từ “spheres of influence” đến thực tế chính trị Mỹ

Khái niệm spheres of influence – “khu vực ảnh hưởng” – vốn xuất phát từ thời kỳ Chiến tranh Lạnh. Mỹ và Liên Xô phân chia thế giới thành các vùng địa chính trị, nơi những quốc gia nhỏ hơn hầu như không có quyền tự quyết. Đó là mô hình của sức mạnh áp đặt, trái ngược với nguyên tắc luật pháp quốc tế và chủ quyền quốc gia được khẳng định sau Thế chiến II.

Việc Trump dường như tin vào mô hình này cho thấy ông sẵn sàng gạt bỏ vai trò của Mỹ như một quốc gia bảo vệ trật tự dựa trên luật pháp, để thay thế bằng một chính sách đối ngoại thuần túy thực dụng, dựa trên thương lượng quyền lực và “deal-making”. Nó lý giải vì sao trong suốt thời gian qua, Trump nhiều lần từ chối gây áp lực lên Putin, thậm chí còn ca ngợi ông ta là “rất thông minh” khi xâm lược Ukraine.

Sự ngưỡng mộ “quyền lực tuyệt đối”

Clinton chỉ ra rằng Trump không giấu giếm sự ngưỡng mộ đối với các lãnh đạo có quyền lực không giới hạn. Điều này không mới. Năm 2018, Trump từng nói về Kim Jong Un: “He speaks, and his people sit up at attention. I want my people to do the same.” – “Ông ta nói, và người dân của ông ta ngồi thẳng ngay lập tức. Tôi cũng muốn dân tôi làm vậy.”

Dù có thể coi đây là một câu nói nửa đùa, nhưng nó phản ánh tâm lý nhất quán: Trump không ngưỡng mộ thể chế dân chủ, vốn đầy rẫy sự kiểm soát và phản biện, mà ngưỡng mộ sức mạnh tập trung – khả năng “làm bất cứ điều gì”.

Ở Mỹ, nơi quyền lực hành pháp luôn bị kiểm soát bởi Quốc hội, tòa án, báo chí, và xã hội dân sự, tư duy ấy chính là mầm mống của chủ nghĩa chuyên chế trong lòng nền dân chủ.

Con đường “Putin hóa” chính trường Mỹ

Nếu nhìn vào hành động của Trump, người ta thấy rõ những dấu hiệu “Putin hóa”:

  • Xem thường hiến pháp: Nhiều lần ám chỉ sẽ vượt qua giới hạn nhiệm kỳ, hoặc sử dụng quyền lực để trừng phạt đối thủ.

  • Chính trị hóa quân đội và cơ quan tư pháp: Hứa hẹn dùng Bộ Tư pháp như công cụ để trả thù, biến quân đội thành lực lượng bảo vệ cá nhân.

  • Tấn công báo chí độc lập: Liên tục gọi báo chí là “kẻ thù của nhân dân”, một cụm từ từng được Stalin sử dụng.

  • Cá nhân hóa quyền lực: Đặt lòng trung thành cá nhân lên trên sự trung thành với hiến pháp, điều từng thấy rõ trong vụ bạo loạn ngày 6/1/2021.

Trong tất cả những điểm này, sự ngưỡng mộ đối với Putin không chỉ là lý thuyết – nó đang trở thành mô hình tham chiếu cho chính trị Trump.

Bài học từ Chiến tranh Lạnh

Trong giai đoạn 1960–1970, dù đối đầu gay gắt với Liên Xô, các đời tổng thống Mỹ từ Kennedy đến Reagan đều khẳng định một nguyên tắc: nước Mỹ không chỉ cạnh tranh về vũ khí, mà còn về giá trị dân chủ. Đó là lý do mà Martin Luther King hay Robert Kennedy, dù gây tranh cãi, vẫn được coi là “tài sản tinh thần” chung của quốc gia.

Ngày nay, sự phân cực đang phá vỡ tinh thần đó. Khi một tổng thống công khai thừa nhận mình “ghét đối thủ” và không muốn điều tốt cho họ, điều đó cho thấy sự khác biệt căn bản so với thế hệ lãnh đạo trước đây, vốn luôn kêu gọi đoàn kết dù đối đầu khốc liệt.

Câu hỏi cho cử tri Mỹ

Clinton đã nói lên điều nhiều người lo sợ: Trump không chỉ tìm cách mô phỏng phong cách Putin, mà còn muốn áp dụng nó vào chính nước Mỹ. Nếu điều đó xảy ra, nền dân chủ Mỹ có thể biến thành một hình thức “chuyên chế bầu cử”, nơi lá phiếu được duy trì về mặt hình thức nhưng quyền lực thực sự tập trung vào một cá nhân.

Vấn đề đặt ra cho cử tri không còn là chuyện đảng phái đơn thuần. Nó là câu hỏi bản chất: Hoa Kỳ có tiếp tục duy trì vai trò như một quốc gia dân chủ kiểu mẫu, hay chấp nhận một con đường thực dụng quyền lực, nơi hiến pháp chỉ là chướng ngại, và hận thù trở thành nhiên liệu chính trị?

Kết luận

Hillary Clinton đã nói điều nhiều người nghĩ nhưng ít người dám nói: sự ngưỡng mộ của Trump đối với Putin không chỉ nguy hiểm cho quan hệ đối ngoại, mà còn là tấm gương phản chiếu cho chính con đường mà nước Mỹ có thể đi vào.

Nước Mỹ từng thắng Chiến tranh Lạnh không chỉ vì sức mạnh kinh tế hay quân sự, mà vì niềm tin vào tự do và dân chủ. Nếu niềm tin đó bị thay thế bằng sự ngưỡng mộ quyền lực tuyệt đối, thì mối đe dọa lớn nhất đối với Hoa Kỳ sẽ không nằm ở Moscow hay Bắc Kinh, mà ngay trong Nhà Trắng.

Luật TikTok, những lần trì hoãn, và sức mạnh của vận động hành lang

0

Quốc hội Mỹ đã thông qua Đạo luật PAFACA nhằm cấm hoặc buộc TikTok/ByteDance thoái vốn khỏi Trung Quốc. Đây là một thắng lợi lớn cho những người ủng hộ an ninh quốc gia, và tòa án – kể cả Tối cao Pháp viện – đã giữ nguyên tính hợp hiến của luật. Nói cách khác: về mặt pháp lý, TikTok đã “bị kết án.”

Thế nhưng, thực tế thi hành lại đang đi theo một quỹ đạo khác. Chỉ trong vòng vài tháng, Tổng thống Trump đã ký tới 4 lệnh hành pháp để trì hoãn thực thi. Lần mới nhất gia hạn đến tháng 12/2025, lấy lý do “tạo không gian cho đàm phán với Bắc Kinh.” Trên bàn là một “thỏa thuận khung” có thể cho phép ByteDance vẫn giữ một phần cổ phần, trong khi dữ liệu người dùng Mỹ được lưu trữ trong hạ tầng do Mỹ quản lý.

Ba kịch bản có thể xảy ra

  1. Thực thi đầy đủ
    ByteDance buộc phải thoái vốn hoàn toàn, TikTok tại Mỹ trở thành công ty độc lập hoặc được bán cho một tập đoàn Mỹ. Đây là kịch bản đúng theo ý chí Quốc hội, nhưng ngày càng khó nếu Nhà Trắng tiếp tục trì hoãn.

  2. Thực thi biến dạng
    Thỏa thuận chính trị có thể cho phép TikTok “tồn tại” với lớp vỏ Mỹ, nhưng thực chất Trung Quốc vẫn giữ một phần ảnh hưởng, ví dụ quyền với thuật toán. Đây là nguy cơ lớn: luật tồn tại trên giấy, nhưng mục tiêu bảo vệ an ninh bị xói mòn.

  3. Trì hoãn kéo dài
    Trump có thể tiếp tục gia hạn đến khi có một “giải pháp khác,” thực chất là làm luật mất tác dụng. Quốc hội khó can thiệp nếu hành pháp viện dẫn lý do ngoại giao hay an ninh mềm.

Vai trò của lobby

TikTok/ByteDance đã chi hàng chục triệu USD cho vận động hành lang, cộng thêm các chiến dịch quảng cáo nhắm vào dư luận và các bang “swing states.” Những khoản tiền này không thể xóa luật, nhưng có thể định hình cách thi hành:

  • Tạo sức ép để hành pháp liên tục trì hoãn.

  • Thuyết phục các nghị sĩ điều chỉnh hoặc ban hành “luật bổ sung.”

  • Đánh bóng hình ảnh để dư luận Mỹ coi TikTok là vô hại, giảm áp lực chính trị.

Kết

Luật TikTok chưa hề mất hiệu lực. Nhưng cách thực thi đang bị bẻ cong bởi đàm phán chính trị và tiền lobby. Nếu kịch bản “thực thi biến dạng” hoặc “trì hoãn kéo dài” thắng thế, thì một đạo luật quan trọng do Quốc hội thông qua có thể trở thành vỏ rỗng, chỉ để chứng minh rằng tiền và quyền lực hành pháp đủ sức vô hiệu hóa ý chí lập pháp.

Chúng ta đang có nguy cơ lãng quên tội ác tồi tệ nhất của Trump

0

Tom Tyner – Rawstory
21 tháng 9, 2025 5:30 SA ET

Di sản tổng thống cuối cùng của Donald Trump sẽ là một trong những tội ác đáng xấu hổ nhất trong lịch sử Hoa Kỳ. Chắc chắn nó sẽ bao gồm việc ông ta cố gắng lật ngược kết quả bầu cử tổng thống năm 2020, kích động cuộc tấn công bạo lực đầu tiên vào Điện Capitol kể từ năm 1814, phản ứng vô trách nhiệm với đại dịch COVID-19, chia rẽ đất nước sâu sắc, tạo ra một bầu không khí chính trị nuôi dưỡng bạo lực, và làm ô nhục chức vụ tổng thống bằng sự bất lương và tham nhũng.

Tuy nhiên, một điều có thể bị lãng quên trong di sản tồi tệ của ông ta, có thể gây ra hậu quả thảm khốc và lâu dài nhất: Hồ sơ tội phạm môi trường của Trump.

Trump là người phủ nhận biến đổi khí hậu vào thời điểm biến đổi khí hậu do con người gây ra đang tàn phá toàn cầu.

Biến đổi khí hậu là hậu quả của sự nóng lên toàn cầu, gây ra tình trạng tan chảy các sông băng và chỏm băng, mực nước biển dâng cao, nhiệt độ cao bất thường, và những thay đổi về mô hình gió và lượng mưa.

Những tác động của biến đổi khí hậu có thể được nhìn thấy qua các cơn bão mạnh hơn và thường xuyên hơn, lũ lụt ven biển chưa từng có, hạn hán kéo dài hơn, thường xuyên hơn, cháy rừng quy mô lớn và các đợt nắng nóng chưa từng có.

Tác hại do biến đổi khí hậu do con người gây ra là vô cùng to lớn. Năm 2023, con số kỷ lục 2.300 người Mỹ tử vong do nắng nóng. Kể từ năm 2020, mỗi năm có 400 người Mỹ tử vong do các hiện tượng thời tiết cực đoan như bão, lốc xoáy và lũ lụt.

Năm 2024, 4,3 triệu người Mỹ phải di dời do bão, lũ lụt, lốc xoáy và cháy rừng. Năm 2024, đã có 27 thảm họa khí hậu được xác nhận, mỗi thảm họa gây thiệt hại hơn 1 tỷ đô la. Trong 44 năm, từ 1980 đến 2024, 41% các hiện tượng khí hậu cực đoan xảy ra trong năm năm qua.

Các ngành công nghiệp phụ thuộc vào nước bị ảnh hưởng nặng nề nhất bởi biến đổi khí hậu. Nông nghiệp là ngành bị ảnh hưởng nặng nề nhất do tình trạng cạn kiệt nước ở các bang miền Tây do hạn hán nghiêm trọng, nhiệt độ tăng cao và khai thác quá mức. Tác động của biến đổi khí hậu đối với nông nghiệp bao gồm tình trạng khan hiếm nước trầm trọng hơn, năng suất giảm, sự lây lan của côn trùng, cỏ dại xâm lấn và dịch bệnh ảnh hưởng đến năng suất cây trồng, thu nhập của nông dân giảm và các vấn đề sức khỏe nghiêm trọng hơn cho người lao động nông nghiệp.

Các nhà khoa học không còn nghi ngờ gì nữa rằng dấu ấn của biến đổi khí hậu do con người gây ra thể hiện rõ qua tần suất và mức độ tàn phá ngày càng tăng của các thảm họa khí hậu cực đoan. Cũng không còn nghi ngờ gì nữa rằng việc phát thải khí nhà kính giữ nhiệt trong khí quyển, chủ yếu là CO2, là nguyên nhân gây ra hiện tượng nóng lên toàn cầu và biến đổi khí hậu.

Việc giảm phát thải khí nhà kính trên toàn cầu là điều cần thiết để đảo ngược tình trạng nóng lên toàn cầu và ngăn chặn thế giới đạt đến ngưỡng giới hạn 1,5 độ C đã được quốc tế thống nhất. Theo các nhà khoa học, để ngăn chặn những tác động ngày càng trầm trọng và có khả năng không thể đảo ngược của biến đổi khí hậu, nhiệt độ trung bình của thế giới không được vượt quá 1,5 độ C so với thời kỳ tiền công nghiệp.

Là quốc gia phát thải khí nhà kính lớn thứ hai thế giới, Hoa Kỳ đóng vai trò quan trọng trong việc giảm phát thải và ít nhất là ngăn chặn sự tàn phá của biến đổi khí hậu trở nên tồi tệ hơn. Tuy nhiên, Trump không những không làm gì để giảm phát thải khí nhà kính mà còn đang gia tăng sản lượng.

Bằng cách bãi bỏ các quy định liên bang nhằm giảm phát thải công nghiệp, tạo ra sự phụ thuộc lớn hơn của Hoa Kỳ vào các ngành công nghiệp nhiên liệu hóa thạch, vốn là những ngành phát thải CO2 lớn nhất, và chấm dứt tài trợ liên bang cho phát triển năng lượng sạch thay thế và các khoản hoàn tiền mua xe điện, Trump đang làm mọi cách có thể để tăng lượng khí thải carbon của Hoa Kỳ trong khi đại đa số các quốc gia đang nỗ lực giảm lượng khí thải carbon của họ.

Bằng cách phớt lờ biến đổi khí hậu, Trump đã đồng lõa với mọi sinh mạng người Mỹ bị mất đi do biến đổi khí hậu, khiến hàng triệu người Mỹ phải di dời do các hiện tượng khí hậu cực đoan, gây ra thiệt hại kinh tế hàng tỷ đô la, và điều kiện sống ngày càng khó khăn do nắng nóng khắc nghiệt ở nhiều khu vực, trong đó người Mỹ có thu nhập thấp là những người bị ảnh hưởng nặng nề nhất.

Trump không quan tâm đến hàng ngàn người Mỹ đang chết vì biến đổi khí hậu, hoặc phải di dời khỏi nhà cửa, hoặc lâm vào cảnh phá sản. Ông ta thờ ơ với sự suy thoái sinh thái nghiêm trọng đang diễn ra trên toàn cầu. Trump đã lập giao ước với các tập đoàn dầu mỏ lớn.

Trump đã bị mua chuộc và trả tiền bằng hàng triệu đô la tiền đóng góp cho chiến dịch tranh cử từ ngành công nghiệp dầu mỏ. Mục đích cuối cùng của ông ta trong thỏa thuận với quỷ dữ là bãi bỏ tất cả các quy định giảm phát thải, ủng hộ việc tăng sản lượng dầu và ngăn cản việc sản xuất các nguồn năng lượng sạch, ít tốn kém hơn, vốn làm giảm lợi nhuận của các tập đoàn dầu mỏ lớn.

Trong khi Trump phớt lờ biến đổi khí hậu, 23 tiểu bang Xanh và Louisiana đã thiết lập các mục tiêu năng lượng sạch 100% với các chương trình mạnh mẽ nhằm giảm phát thải khí nhà kính.

Trump và các tập đoàn dầu mỏ lớn không hài lòng.

Bộ Tư pháp của Trump đã kiện New York và Vermont vì luật buộc các công ty nhiên liệu hóa thạch phải chịu trách nhiệm về chi phí xử lý biến đổi khí hậu. Bộ này đang kiện Hawaii và Michigan về các vụ kiện liên quan đến khí hậu chống lại các công ty nhiên liệu hóa thạch. Trump đang nỗ lực chấm dứt các tiêu chuẩn khí thải xe cơ giới nghiêm ngặt của California và chương trình giới hạn và trao đổi khí thải của tiểu bang này.

Các chương trình biến đổi khí hậu của các tiểu bang này đang giúp Hoa Kỳ tránh khỏi tình trạng phát thải CO2 nằm trong số những nước có lượng khí thải tồi tệ nhất thế giới, và Trump đang làm mọi cách để kìm hãm sự tiến bộ của họ và của nước Mỹ.

Bằng cách phớt lờ biến đổi khí hậu, Trump sẵn sàng mạo hiểm để lại cho các thế hệ tương lai một môi trường tận thế và nỗi thống khổ của con người trên toàn thế giới ở mức độ không thể tưởng tượng nổi, tất cả chỉ vì lợi ích chính trị. Điều đó vượt xa sự vô trách nhiệm. Điều đó vượt xa tội ác. Điều đó hoàn toàn là tội ác.

Tom Tyner là một nhà bình luận tự do, nhà châm biếm, nhà phân tích chính trị, blogger, tác giả và giảng viên tiếng Anh đã nghỉ hưu.

“Nhà Trắng thành võ đài: Trò diễn quyền lực hay sự suy tàn của biểu tượng quốc gia?”

Khi Nhà Trắng – biểu tượng chính trị và dân chủ số một của Hoa Kỳ – được biến thành đấu trường UFC trên bãi cỏ phía Nam, cả thế giới không chỉ ngạc nhiên mà còn bật cười chua chát. Hình ảnh một lồng sắt UFC dựng ngay trước cánh cổng nơi từng đón tiếp các nguyên thủ quốc tế cho thấy sự đảo lộn giá trị: từ nơi quyết định vận mệnh quốc gia trở thành sân khấu thương mại giải trí. Câu hỏi đặt ra: đây là một bước “dân dã hoá” biểu tượng, hay là sự suy tàn của tôn nghiêm quốc gia?

Biểu tượng quốc gia và trò diễn quyền lực

Trong lịch sử, các chế độ độc tài thường tận dụng biểu tượng quốc gia để trình diễn sức mạnh. Ở Liên Xô, Hồng Quảng Trường trở thành nơi phô trương quân đội trong các cuộc duyệt binh hoành tráng. Ở Bắc Hàn, sân vận động được biến thành màn đồng diễn vĩ đại nhằm củng cố hình ảnh lãnh tụ. Và ở Trung Quốc, quảng trường Thiên An Môn luôn là phông nền cho quyền lực tuyệt đối của Đảng.

Những màn trình diễn này không chỉ để giải trí; chúng là công cụ tuyên truyền, nhằm đồng nhất biểu tượng quốc gia với uy quyền của nhà cầm quyền. Khi Nhà Trắng trở thành võ đài UFC, nó không đơn giản là một “sự kiện thể thao” mà là sự nhập nhằng nguy hiểm giữa văn hóa bạo lực và quyền lực chính trị.

Khi “dân chủ” bị thương mại hóa

Việc gắn thương hiệu giải trí vào Nhà Trắng không chỉ phá vỡ chuẩn mực mà còn gửi thông điệp nguy hiểm: mọi thứ – kể cả biểu tượng quốc gia – đều có thể mua bán và trình diễn. Đây là kiểu “thương mại hóa chính trị” mà các chế độ độc tài mới nổi thường tận dụng để vừa đánh bóng hình ảnh, vừa biến quyền lực thành một show diễn phục vụ số đông.

Trong bối cảnh thế giới theo dõi, việc Nhà Trắng – vốn là biểu tượng của dân chủ tự do – trở thành một võ đài chỉ càng củng cố nhận định rằng Hoa Kỳ đang tự làm suy yếu hình ảnh của mình. Thay vì thể hiện sự vững mạnh qua chính sách hay pháp quyền, chính quyền lại tìm kiếm sự ủng hộ qua những màn biểu diễn hào nhoáng.

Thông điệp gửi ra thế giới

Người Mỹ có thể thấy đây là “giải trí chính trị”, nhưng với bạn bè quốc tế, đó là tín hiệu của sự lệch chuẩn. Một đất nước từng được xem là “ngọn hải đăng dân chủ” giờ lại biến biểu tượng cao nhất của mình thành nơi mưu cầu tiếng cười và lợi nhuận. Không lạ khi nhiều người, như @JoJoFromJerz, thẳng thắn nói: “Chúng ta đã trở thành trò cười của cả thế giới.”

Biểu tượng quốc gia không phải để bán vé, cũng không phải để dựng lồng sắt. Khi Nhà Trắng trở thành võ đài, điều đó không chỉ cho thấy sự khủng hoảng về chuẩn mực chính trị, mà còn báo hiệu một kỷ nguyên mới: nơi mà quyền lực không còn được đo bằng luật pháp và đạo lý, mà bằng trò diễn và tiếng hò reo của đám đông.