(Ý thầy Nguyễn Năng Tĩnh)*
Tôi khát khao một giấc mơ rất cũ
Mà bao đời vì nó đổ máu xương
Đời tự do, thoát gông cùm nô lệ
Một giấc mơ thật quá đỗi bình thường
Tôi lo lắng nhìn non sông gấm vóc
Đang từng ngày thành lệ thuộc ngoại bang
Nên tôi nói dù vương vòng lao lý
Dù chết đi tôi cũng sẽ không hàng
Tôi đau khổ nhìn môi trường nhiễm độc
Nhìn người dân bịnh tật khổ trăm chiều
Tôi lên tiếng như một lời cảnh báo
Cho tương lai thế hệ trẻ thân yêu
Tôi lo lắm vì tôi yêu nước Việt
Từng làng quê đến hải đảo ngoài khơi
Từ đứa trẻ đến cụ già khốn khổ
Đang đau thương, đang tan nát rã rời
Bởi như thế, mỗi ngày trên bục giảng
Nhìn các em tôi không thể làm ngơ
Tôi phải nói dù thân mình khổ lụy
Dạy các em đừng sống quá ơ thờ
Tôi thà chết, không làm người vô cảm
Khi non sông lệ thuộc bọn giặc Tàu
Khi quan chức dẫy đầy người tham nhũng
Tôi lẽ nào im lặng trước nỗi đau
Cám ơn cha, ơn mẹ cho cuộc đời
Ơn gia đình, bạn hữu đã giúp tôi
Cho tôi sống một cuộc đời ý nghĩa
Mỗi con người một lần chết mà thôi!
Caubay
11-16-2019