Bài của Chu Mộng Long
Tôi có ông bạn vong niên, mỗi ngày có dăm bài thơ khoe trên FB. Nghe nói ông ta nổi tiếng trong giới đào hoa. Tôi vào xem thấy những câu thơ đại loại như: “Em là bướm, anh là chim/Chim chim bướm bướm đi tìm mùa xuân”, “Mùa xuân hoa nở tưng bừng/Anh làm ong nhỏ hút từng nhuỵ hoa”, “Núi đồi nào ở đâu xa/ Khe kia ở giữa ngã ba lên đồi/Anh xin làm trẻ mồ côi/Tìm vui bất tận ở đồi khe em”… Tôi cứ hình dung, các em đọc loại thơ này thì một ngày rụng trứng một lần. Quả nhiên, nhìn vào nút like, có hàng trăm em thả tim và nhiều bình luận khen nức nở. Ông ta thành nhà thơ thứ thiệt. Không chừng ra vài tập thơ là thành hội viên hội thơ trung ương, được dân yêu, đảng mến và được phong thần.
Một lần ông ta khoe “đã dính một em tuổi trăng tròn!” Ông ta đưa điện thoại cho tôi xem, cái mặt như đứa trẻ con, lại chu cái mỏ ra như cá sắp đớp mồi. Tôi bảo: “Ông câu cá thiếu nhi à? Nó nhỏ hơn tuổi con ông thì dính kiểu gì?” Ông ta cười đắc ý: “Hẹn gặp nhau rồi nhé!” Tôi thở dài: “Nó mà dính bầu là ông mắc tội ấu dâm đấy!” Nói ấu dâm cho nhẹ, chứ tôi nghĩ, nếu mà gặp thì con bé coi chừng bị hiếp.
Ít hôm sau nghe đồn cô ta ngồi café đèn mờ với ông ta và bị ông ta mút tay rồi đè cổ hôn đến sưng mỏ. Bạn của cô ta xúi cô ta kiện, nhưng cô ta không dám vì bị khống chế. Có làm nô lệ tình dục sau đó không thì tôi không biết. Ở xứ sở này, điều gì cũng có thể xảy ra. Chính quyền, đoàn thể luôn thu xếp mọi thứ cho “êm đẹp”, làm ra xấu chàng hổ đảng. Đó là lý do loại tội phạm cưỡng hiếp vẫn hoành hành, còn nạn nhân thì ôm mối hận cho đến khi xuống mồ. Đối với nhà thơ thì còn được phong thần, các nhà soạn sách còn chủ trương dạy văn tích hợp với dạy đạo đức bằng cách dạy trẻ noi gương nhà thơ.
Khi đọc toàn bộ nội dung tường thuật, tường trình vụ Lương Ngọc An, Phó Tổng biên tập Báo Văn nghệ, Hội Nhà văn Việt Nam, đã cưỡng hiếp và bắt cô phóng viên trẻ yêu thơ Dạ Thảo Phương làm nô lệ tình dục, tôi chẳng chút ngạc nhiên. Không ngẫu nhiên mà giới văn nghệ sĩ, trừ một số nữ nhà thơ bênh vực cho Lương Ngọc An, còn lại, ngoài nhà thơ Vương Trọng kết tội Dạ Thảo Phương bị tâm thần, tất cả gần như im re. Lòng vả đâu nỡ đá lòng sung? Chỉ thấy đau xót cho thân phận những cô gái trẻ ngây ngô vì yêu thơ, tưởng thơ là tiếng nói của thi thần mà không biết đó là lời của ma quỷ.
Tôi chúa ghét đám giáo sư xem văn chương là “đền thiêng”. Một lần có hội viên mới, tôi thấy một giáo sư viết lời chúc mừng: “Thêm một người bước vào đền thiêng văn học!” Tôi bình: “Vào miễu cô hồn thì có!” Vị giáo sư ấy block tôi ngay!
Tôi dạy văn nhưng chưa bao giờ xem văn chương là cái đền thiêng. Ở bất cứ thành phần nào trong xã hội đều có người tốt người xấu, nhưng riêng trong giới văn chương, kẻ xấu chiếm đa số. Họ sống bản năng động vật nhưng đánh bóng cái bản năng ấy thành lời hoa mỹ, thần thoại Hy Lạp gọi là “lời có cánh”, để bịp những kẻ ngây thơ. Thà là như Lev Tolstoy tự thú, rằng cướp, giết, hiếp gì ông cũng từng làm, đừng phong thánh ông. Đó là sự hư hỏng một cách chân thực. Vì biết mình hư hỏng mà nhà văn trở thành vĩ đại. Văn của họ như lời tự thú, lời sám hối, khác với đám văn chương tự ngợi ca mình để được người đời ngợi ca.
Tôi nghĩ, khi đã bị tố đến tường tận từng chi tiết, Lương Ngọc An nên tự thú, sám hối đi, còn có chút được gọi là “hư hỏng một cách chân thực”. Còn nếu vẫn tiếp tục cái bài tố ngược nạn nhân vu khống như anh ta từng làm vào 23 năm trước thì anh ta đáng gọi là tên ma cô bịp bợm, con lợn nọc được các ông chủ bảo kê để đi gieo giống cưỡng hiếp.
Hãy nghĩ đến sự tổn thương đầy ám ảnh, day dứt, hoảng loạn cả đời của nạn nhân mà tự thú đi! Ở Việt Nam, nếu một sự vụ hiếp dâm được cho là hết hiệu lực pháp lý sau nhiều năm, thì cũng nên cô lập anh ta lại, như ở Mỹ, dù hết hạn tù vẫn phải bị cô lập, để tránh nguy cơ tội phạm tiếp tục xâm hại đến người khác.
Chu Mộng Long
——
Đọc nội dung tố cáo tại trang của nạn nhân: https://www.facebook.com/dathaophuongvn