LÀM VƯỜN – LÀM NGƯỜI

    0
    875

    Ngày nay khác xa ngày xưa lắm!

    Ngày xưa là cái ngày tôi được ngồi ghế bành to dành cho cấp trưởng phòng; là có quyền đưa ra chính sách liên quan tới nhiều người; là họp hành liên tục với Giám đốc, với nhân viên; là những buổi tiệc, bia rượu tràn lan với đối tác, đồng nghiệp…

    Và thật sự trong tôi: chưa bao giờ cảm nhận đủ bình an, chưa bao giờ thấy trọn vẹn, sao luôn là những hoang mang?…

    Còn ngày nay: lưng tôi đau nhức vì ngồi xổm quá lâu để nhổ cỏ, trồng cây; tay tôi chai sần khô cứng – những bộ móng đẹp ngày xưa nay cụt lủn và đóng đen đất cặn; làn da thì cháy nắng, khô giòn…tôi lam lũ như một người nông dân thật sự! Nhưng…

    Tôi lại an nhiên hơn bao giờ hết!

    Khi cánh cổng khép lại, xung quanh tôi chỉ còn hoa và lá, bốn bề là một màu xanh thẳm, chim chóc ríu rít truyền cành, ong mật và bươm bướm lượn vờn xung quanh… Tôi không còn thấy bóng con người, không còn những hỉ nộ ái nố, những đua chen hờn giận, ghanh ghét – đố kỵ dường như xa rất xa, ở phía bên kia cánh cổng…gọi là quá khứ!

    Khi bạn tự tay mình trồng một cái cây, tạo dựng một khu vườn nho nhỏ, bạn thanh thản sống với chúng mỗi ngày và nhìn chúng lớn dần lên như nhìn một đứa trẻ, bạn hiểu chúng và chúng hiểu bạn! Bạn sẽ biết khi nào cây bệnh, khi nào hoa yếu…và tất cả cỏ cây đều có linh hồn, chúng cảm nhận được, thấu rõ tâm tư bạn. Chỉ cần bạn có đôi chút ưu tư, một chút phiền muộn, những giây phút cô đơn trống trải…hãy bước ngay ra vườn và bạn sẽ thấy…một từ trường bình an đang tỏa ra bởi cỏ cây hoa lá, chúng đang khoe sắc thắm chờ đón bạn, chim cứ líu ríu trên cao, truyền cành tanh tách, trời thì rất xanh và nắng rất lung linh… Khoảng khắc ấy tâm tư bạn bỗng dịu vợi…nhẹ hẫng…mênh mang và thênh thang giữa thinh không! Đó chính là giá trị của an nhiên, nơi vắng bóng thị phi của con người…

    Tôi làm vườn và học làm người từ những giây phút ấy. Khi bạn biết xót xa cho một cây hoa bé nhỏ bị sâu ăn trụi, bạn sẽ không nỡ làm tổn hại đến ai bởi lẽ…bạn có thể cảm nhận được nỗi đau của cây, thì sao lại không thể cảm nhận được nỗi đau của con người? Đơn giản chỉ là thế!

    Làm vườn, bầu bạn với cỏ cây, nhìn thấy cỏ cây vượt trở ngại, bức hại vì sâu bệnh để đơm hoa kết trái thì sao là con người lại không thể? Nhắc tới điều này khiến tôi nhớ đến một cô bạn học chung lớp (từng là bạn), chỉ vì hờn ghen vì là kẻ đến sau, cô ấy tung hê lên mạng một câu chuyện để mong tất cả bạn bè chung nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm, thêm vài cô bạn lấy thông tin truyền tai nhau kể lể cho người khác một cách hả hê nhưng…sự thật tôi đã và đang được nhiều người yêu thương hơn, tôi chỉ đủ thời gian để cảm nhận hạnh phúc, làm gì có thời gian dư thừa để phải phiền muộn vì bị một ai đó đố kỵ hay hãm hại…

    Khi cây cỏ bị bệnh, chúng rất cần thời gian để hồi phục thì con người cũng thế…Con người cần thời gian để khôi phục nhân cách nếu lỡ ác tâm, nếu lỡ bức hại, làm tổn thương người khác… Do thế, đừng tiếc chi một lần bao dung, đừng tiếc chi một lần tha thứ để ai cũng có một cơ hội quay đầu. Nếu họ vẫn tiếp tục con đường tối, là họ đang bức hại chính họ. Vậy đừng mất thời gian cho họ nữa và đừng phí nước mắt cho quá khứ!

    Làm vườn, sống với cỏ cây và học cách làm người từ chính cây cỏ!
    —-
    #Bachcuchomestay

    https://www.facebook.com/pg/Bachcuchomestay/photos/?tab=albums

    https://www.facebook.com/bachcuc.loannguyen/media_set…

    LEAVE A REPLY

    Please enter your comment!
    Please enter your name here