Home Blog Page 1423

ĐỨNG CÙNG NGƯỜI ĐỒNG TÂM

Đừng trách dân làng Đồng Tâm khi họ từng giương cao biểu ngữ tin đảng, yêu chính phủ. Không ai đáng trách chỉ vì tìm cách bảo vệ chính mình trước trò chụp mũ ‘thế lực thù địch’ quen thuộc từ phía bộ máy an ninh.

Đừng trách dân làng Đồng Tâm khi họ từng vẫy hoa đón chào Chủ tịch Chung, tay bắt mặt mừng tiễn trả cảnh sát về đơn vị. Không ai đáng trách chỉ vì muốn thu xếp êm thấm xung đột bằng cách giữ thể diện cho đối phương.

Đừng trách dân làng Đồng Tâm, dù họ đã cười tươi như trẻ thơ khi được tin Chủ tịch Chung cam kết không khởi tố. Không ai đáng trách chỉ vì giữ lòng tin vào sự tử tế còn sót lại của người nắm quyền – trong tư cách đồng loại và đồng bào.

Họ không đáng trách chỉ vì tin vào một điều có thể, trong một xã hội tràn ngập điều không thể.

Trái lại, họ đáng quý vì còn giữ được lòng tin vào con người, đáng trọng bởi lòng dũng cảm, và đáng phục bởi đã xiển dương lòng bất khuất chống lại bạo quyền.

Vì thế, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi dứt khoát đứng về phía họ.

PS: Nếu một dân làng Đồng Tâm nào bị giam cầm sau việc này, mọi người hãy cùng tôi chung tay phụng dưỡng cha mẹ già, chăm lo con nhỏ của họ, góp tiền thuê luật sư, thăm nuôi họ, và chào đón ngày họ được tự do, để họ thấy rằng với xã hội, họ không làm gì sai trái cả, mà trái lại là hiện thân của những phẩm chất cao đẹp.

VỀ CHUYỆN PHÁP QUYỀN TRONG VỤ ĐỒNG TÂM

Trong nền pháp quyền, cơ quan điều tra được kỳ vọng hoạt động độc lập, chỉ tuân theo pháp luật và nằm ngoài sự ảnh hưởng của hành pháp hoặc đảng phái chính trị.

Chúng ta hiểu rõ điều đó, và chúng ta cũng mong mỏi như vậy.

Nhưng không vì thế mà chúng ta tự che mắt mình để nghĩ rằng Việt Nam đang có một nền pháp quyền như thế trong thực tại.

Nghĩa là, trong khi vẫn tranh đấu cho một nền pháp quyền trong tương lai, chúng ta không cho phép những kẻ nắm quyền viện dẫn nó để chối bỏ trách nhiệm của họ trong hiện tại.

Khi ông Nguyễn Đức Chung nói rằng ông ấy chỉ là Chủ tịch UBND Hà Nội nên không liên quan tới hoạt động của cơ quan điều tra Công an Hà Nội, ông ấy đang nói dối.

Bởi lẽ, không ai khác mà chính cá nhân ông ấy được giao phụ trách Đảng ủy Công an Hà Nội – cơ quan lãnh đạo trực tiếp mọi hoạt động của công an thành phố này, theo quy định hiện hành của Đảng Cộng sản Việt Nam.

Điều này được ghi nhận rõ trong Quy định số 29-QĐ/TW, ngày 25/7/2016 của Ban Chấp hành Trung ương khoá 12 về thi hành Điều lệ Đảng:

“Việc phân công đồng chí phó bí thư cấp ủy địa phương phụ trách đảng ủy công an cùng cấp.

Các tỉnh ủy, thành ủy; huyện ủy, quận ủy, thị ủy, thành ủy phân công đồng chí phó bí thư là CHỦ TỊCH ỦY BAN NHÂN DÂN PHỤ TRÁCH ĐẢNG ỦY CÔNG AN CÙNG CẤP.

Đồng chí phó bí thư là chủ tịch ủy ban nhân dân được phân công phụ trách đảng ủy công an địa phương cùng cấp THƯỜNG XUYÊN NẮM CHẮC TÌNH HÌNH MỌI MẶT của cấp ủy công an; chịu trách nhiệm trước cấp ủy địa phương về hoạt động của cấp ủy công an; tham gia cùng cấp ủy địa phương lãnh đạo kiện toàn cấp ủy công an; trực tiếp tham dự các hội nghị quan trọng của cấp ủy công an để TRUYỀN ĐẠT Ý KIẾN CHỈ ĐẠO của cấp ủy địa phương đối với cấp ủy công an về những vấn đề có liên quan đến giữ vững an ninh chính trị, trật tự, an toàn xã hội và xây dựng lực lượng công an nhân dân ở địa phương.

Định kỳ hằng tháng hoặc đột xuất, cấp ủy công an báo cáo và xin Ý KIẾN CHỈ ĐẠO của đồng chí phó bí thư là chủ tịch ủy ban nhân dân phụ trách về những vấn đề liên quan đến an ninh chính trị, trật tự, an toàn xã hội và xây dựng lực lượng công an nhân dân ở địa phương trước khi báo cáo xin ý kiến cấp ủy địa phương.” (Điều 25)

Lên tới Ủy viên Trung ương đảng, hẳn ông Chung không quên và cũng không định phủ nhận nguyên tắc tổ chức của đảng khi tuyên bố mình không liên quan đến hoạt động của công an Hà Nội.

Chỉ là ông nghĩ người dân không hiểu nguyên tắc tổ chức nội bộ trong đảng ông, nên ông nói dối để chối bỏ trách nhiệm cá nhân của mình mà thôi.


Quy định số 29 của BCH TW Đảng CSVN:https://dangcongsan.vn/he-thong-van-ban/chi-tiet-van-ban/id/2218.html

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Khúc Ruột Gần

Tôi quá khổ rồi, bên Miên quá khổ rồi nên mới về tới đây, không có gạo mà ăn. Mà cũng không có chỗ để ở nữa, không có giấy tờ gì cả.

Nguyễn Thị Thô  (VOA 25/05/2017)

Cũng như người Thái, người Lào, người Miến, người Miên không biết … uống cà phê. Cà phê đen họ pha rất dở, cà phê sữa còn dở hơn nữa. Và nếu lỡ miệng mà “xúi” cho thêm vài cục đá lạnh nữa là … kể như rồi. Không uống thì tiếc (tiền) đứt ruột mà uống vào thì ruột rà cũng gần muốn đứt ra từng khúc!

Biết vậy nhưng bữa nào ở Phnom Penh tôi cũng tà tà vào quán kêu một ly xây chừng (cho có) rồi châm điếu thuốc – dù không nhớ nhà, và cũng chả nhớ cái con bà gì ráo. Chậm lắm, qua tới điếu thuốc thứ hai thì thế nào mấy cậu nhỏ bán báo cũng rà tới nài nỉ mua dùm một tờ mở hàng – sáng sớm – lấy hên.

Có bữa – xui – tôi vừa ngậm trong miệng một ngụm cà phê (dở ẹt) vừa liếc mắt vào bản tin của tờ Cambodia Daily, và mém sặc vì không nín được cười:

“Nước Cam Bốt và nước Trung Hoa cùng uống nước chung một dòng sông nên chúng ta có cảm giác như người cùng một gia đình vậy,” Ông Triệu Tấn –  đại biểu của ban tuyên huấn thuộc tỉnh đảng bộ Vân Nam nói vậy đó. (“Cambodia and China have drunk the water from the same river. Our sensations are like one fa­mil­y,” said Zhao Jin, delegate of the Yunnan Provincial Party Com­mittee’s publicity department).

Thiệt nghe mà cảm động muốn ứa nước mắt luôn!

Chỉ tiếc là mối “hảo cảm” này không kéo dài lâu. Chỉ vài tháng sau, trang Freshnewsasia buồn rầu cho biết: “Thủ Tướng Chính Phủ Cambodia đã ký một bức thư hủy bỏ lễ nước năm nay vì mức nước cạn queo và Cambodia đang phải đối diện với nạn hạn hán.” (According to Freshnewsasia, HE, the prime minister of Cambodia signed on a letter to cancel the celebration of this year water festival due to the low level of water and for the fact that Cambodia is facing with drought).

Uống chung một dòng sông với người Tầu hồi hộp thấy mẹ. Họ ở thượng nguồn, và xây đập tùm lum ở trển. Chỉ cần chận nước lại là mấy thằng khác đều khô mỏ ráo, nhứt là hai thằng (Miên/Việt) ở tuốt luốt phía dưới.

“Cư dân sống hai bên bờ sông Mekong luôn luôn bị chi phối bởi khí hậu Gió Mùa Tây-Nam thổi vào từ Vịnh Thái Lan. Mùa mưa bắt đầu từ tháng Năm đến tháng Chín, kết hợp với mùa tuyết tan từ rặng núi Hy Mã Lạp Sơn, nước sông Mekong dâng cao từ 2 tới 8 mét mênh mông tràn bờ làm ngập lụt một phần ba diện tích đất đai, phủ lớp phù sa màu mỡ mỗi năm lên khắp ruộng đồng.

Đó cũng là thời gian con sông Tonlé Sap đổi chiều chảy ngược vào Biển Hồ, tăng diện tích mặt hồ tới 10 ngàn cây số vuông, gấp bốn lần so với mùa khô và làm ngập hết các khu rừng lũ (flooded forest). Đây là Hồ nước ngọt lớn nhất Đông Nam Á. Các đàn cá từ sông Mekong cũng lội ngược dòng sông Tonlé Sap tới các khu rừng lũ chọn nơi trú ngụ an toàn để sinh đẻ và tăng trưởng. Rồi mùa mưa qua đi để bước sang mùa khô từ tháng 1 tới tháng 5. Đây là thời gian mực nước bắt đầu ổn định và con sông Tonlé Sap lại chảy xuôi dòng với vô số tôm cá từ Biển Hồ đổ vào các nhánh sông Mekong và diện tích Biển Hồ bắt đầu co lại. (Ngô Thế Vinh. Mekong Dòng Sông Nghẽn Mạch. 2nd ed. Văn Nghệ: USA, 2002).

Vì bị vô số những con đập chận ở thượng nguồn, những năm gần đây, con sông Tôn Lê Sáp không còn đủ sức “đổi chiều chảy ngược vào Biển Hồ” như trước nữa. Không có nước thì dân Xứ Chùa Tháp miễn có Water Festival, đã đành; họ buộc phải treo niêu kho cá luôn mới là chuyện khó.

Theo Wikipedia: “Ngư nghiệp trên hồ nuôi sống 3 triệu người và cung cấp 75% sản lượng cá nước ngọt cùng 60% lượng chất đạm cho dân Campuchia.” Trong số ba triệu người này, tôi ước đoán, có ít nhất khoảng 10 phần trăm, nghĩa là khoảng 300 ngàn dân Việt!

Theo tường trình (“The Situation of Stateless Ethnic Vietnamese in Cambodia”) của MIRO – Minority Rights Organization – có khoảng năm phần trăm, hay 750.000 người gốc Việt, đang sinh sống ở đất Miên. Đây là số dân thiểu số đông nhất ở đất nước này.

Hầu hết họ đều là dân ngụ cư, không khai sinh, không căn cước, không được quyền tiếp cận với bất cứ dịch vụ xã hội nào, và (tất nhiên) không có quyền sở hữu tài sản hay đất đai gì ráo trọi. Bởi vậy, phần lớn kiều bào ở Miên (theo như cách gọi rất lịch sự của Đại Sứ Quán Việt Nam ở Phnom Penh) đều sống lêu bêu – rầy đây mai đó – trên những túp lều nổi xung quanh Biển Hồ, hoặc dọc theo những nhánh sông phụ thuộc.

Ảnh: NgyThanh

Họ sống làm sao?

Cũng giản dị thôi. Chỉ cần một chiếc thuyền con, cùng một mái chèo, và hai ba người miệt mài quăng chài hay thả lưới suốt ngày – bất kể nắng mưa, bất chấp lệnh cấm – là có cá ăn, phần dư dôi cũng đủ để đổi lại một hai ký gạo, ít mắm muối, và vài ba xị đế.

Y tế, giáo dục, thể thao, giải trí … đều là những khái niệm mơ hồ – nếu chưa muốn nói là xa xỉ – và chả ai có bao giờ nghĩ đến. Đời sống giản dị, và giản lược, từ tay đến miệng thôi.

Cho đến khi mà Cửu Long Cạn Dòng thì cuộc sống giản dị và giản lược, từ tay đến miệng, cũng trở nên bất khả:

  • Khmer Times: “Vietnamese Families Leave the Tonle Sap.”
  • Người Lao Động: “Biển Hồ cạn cá, hàng ngàn Việt kiều hồi hương trong nghèo túng.”
  • BBC: “Biển hồ Tonle Sap … một thế giới bất ổn.”
  • VOA: “Dưới những túp lều rách nát chen chúc rất nhiều số phận không căn cước, không có lấy mảnh đất cắm dùi. Họ từng bơ vơ, lạc lỏng trên Biển Hồ, Campuchia.”
  • RFA: “Người Việt ở Biển Hồ sẽ về đâu?”

Theo báo Dân Trí : “Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc chỉ đạo cơ quan chức năng có giải pháp cụ thể chăm lo cho những Việt kiều nghèo từ Campuchia về nước, sống ở đầu sông Sài Gòn, đoạn nằm giữa 2 tỉnh Bình Phước và Tây Ninh…”

Chỉ cần một cái “chỉ đạo” cũng đủ thấy cái tầm, chưa nói đến cái tâm, của người đứng đầu chính phủ hiện hành ở Việt Nam. Việt kiều về từ Campuchia đâu phải chỉ có một nhóm nhỏ ở đầu sông Sài Gòn – cha nội! Họ đang sống vất vưởng tại rất nhiều nơi khác nữa: Tây Ninh, Long An, Đồng Tháp, Đồng Nai, An Giang, và Kiên Giang. Cỡ Thủ Tướng mà bạ đâu nói đó, nói cho đã miệng (và cho qua chuyện) vậy sao?

Tình trạng Biển Hồ cạn nước, và tình hữu nghị Việt/Miên cũng đang đang từng bước cạn theo thì số lượng người Việt buộc phải hồi hương sẽ mỗi lúc một tăng. Đây là một vấn đề lớn. Ở tầm mức quốc gia, có thể ảnh hưởng cả đến những thế hệ sau.

Không quốc tịch, không chứng minh thư, Việt kiều Nguyễn Văn Tửng không đi làm được nên ở nhà nuôi con. Ảnh & chú thích: Đoàn Như Phú(08/2016).

Tuy hiện tại nhà nước VN có một ông Trợ Lý Bộ Trưởng, Chánh Văn Phòng Bộ Ngoại Giao, Thứ Trưởng Bộ Ngoại Giao – Chủ Nhiệm Ủy Ban Nhà Nước Về Người Việt Nam Ở Nước Ngoài (cùng ba vị Phó Chủ Nhiệm Thường Trực nữa) nhưng họ chỉ “chuyên trách” về những khúc ruột xa ngàn dặm và có “tiềm năng kiều hối” mà thôi. Chớ khúc ruột gần thì xin lỗi nha, tụi tui không rảnh.

Đời vẫn vốn không nương người thất thế!

Chỉ cần nhìn vào những xóm liều, và những túp lều của dân oan – giữa lòng Hà Nội – cũng có thể đoán biết được hoàn cảnh và số phận của những khúc ruột gần (những kẻ khốn cùng) đang rẫy chết giữa lòng một quê hương vừa khốn khổ vừa khốn nạn!

Truy tố Đồng Tâm, khôn mà ngu

Vụ Đồng Tâm đúng như kịch bản của rất nhiều người dự đoán: Hà Nội sẽ vờ vịt giải hòa, hứa không truy tố bằng một tờ giấy viết tay, sau đó đợi mọi việc lắng xuống, cho an ninh kèm từng người, cài cắm vào làng và bắt đầu truy tố. Hành vi truy tố của chính quyền Hà Nội, hiểu như thế nào cũng đúng, lật lọng, tráo trở cũng đúng mà làm theo đúng truyền thống Cộng sản cũng đúng. Vấn đề là cái đúng này rất khôn, khôn đến mức dại. Vì sao nói khôn mà dại?

Khôn bởi đây là một loại tiểu xảo để lừa dân được ông Chung, chủ tịch Hà Nội dùng rất ngọt, lừa đến mức ngoạn mục, bà con Đồng Tâm mừng vui hát vang “như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng…” để ăn mừng vụ việc êm xuôi. Và họ ngây ngô không hiểu rằng đây chỉ là một đòn nghi binh, kế hoãn binh của ông Chung và đảng.
Khôn bởi được cả hai chuyện, vừa làm cho chuyện đất đai ở Đồng Tâm trở nên rối mù và nhập nhằng với án hình sự, vừa có thời gian để củng cố chiến thuật cũng như lực lượng mà hành động với bà con Đồng Tâm giống như từng làm với bà con ở Văn Giang, Hưng Yên và nhiều vụ khác.

Khôn bởi sau vụ bắt giữ một nhóm cảnh sát cơ động, người dân đã thấm mệt bởi vừa tốn cơm, vừa tốn áo quần lại vừa mất công theo dõi, canh gác… Đủ thứ mất công nhưng chẳng mang lại kết quả nào, chuyện này dễ gây nản và nếu có thêm một lần nữa, khả năng bắt giữ sẽ thấp hơn khả năng chiến đấu trực diện. Mà dân chiến đấu trực diện dù sao công an cũng dễ bề ra ra tay hơn!

Và khôn bởi dù có như thế nào đi nữa thì dân cũng phải bị đặt ngoài quyền lợi của đảng cũng như các nhóm lợi ích liên đới của đảng. Các nhóm lợi ích được bảo vệ, được trương nở theo thời gian sẽ tạo ra thành trì của quyền lực, tiền bạc cho đảng, dân chỉ được phép đứng bên ngoài thành trì ấy và đương nhiên, danh dự của dân bao giờ cũng được đặt lên cao nhất trên bãi đất rộng của dân đen. Khôn, quá khôn, khôn đến độ ngu ngốc!

Ngu ngốc vì cho đến bây giờ, có mù người ta cũng dễ dàng nhận thấy kẻ muốn giải thể đảng Cộng sản càng sớm càng tốt không ai khác ngoài Trung Cộng. Bởi cho đến thời điểm hiện nay, hiệu dụng của con cờ Việt Cộng trên bàn cờ chính trị khu vực đối với Trung Cộng là đã hết. Nếu vứt bỏ con cờ Việt Cộng vào sọt rác, cải tổ chính trị Việt Nam trong lúc này sẽ là cơ hội lớn nhất và tốt nhất để Trung Cộng xua quân đánh chiếm toàn bộ hệ thống đảo Trường Sa do Việt Nam nắm chủ quyền. Bởi không có gì tê liệt quân đội và hệ thống an ninh tốt hơn lúc chuyển giao chính trị. Mà chỉ có độc chiếm Biển Đông thì Trung Cộng mới hết sợ Hoa Kỳ, khi nào Biển Đông còn nằm trong tay Việt Nam, Trung Quốc còn sợ Hoa Kỳ.

Ngu bởi vì Hoa Kỳ chưa bao giờ xử tệ với Cộng sản Việt Nam, kể từ khi bình thường hóa quan hệ Việt – Mỹ dưới thời Tổng thống Bill Clinton đến nay, Việt Nam nếu xét trên mối quan hệ Việt – Mỹ thì chỉ có lợi chứ chưa có bất kì thứ thiệt hại nào. Và nói cho cùng thì kẻ muốn Cộng sản Việt Nam tồn tại lại là Mỹ chứ không phải Trung Quốc. Cách đối đãi của chính phủ Mỹ qua các đời Tổng thống, nhất là khi lãnh đạo Cộng sản Việt Nam sang thăm Mỹ đều là nghi thức dành cho thượng khách chứ không phải đối đãi như tiếp một thằng đàn em nhãi nhép mà Trung Quốc đã dành cho lãnh đạo Việt Nam từ trước tới nay.

Bởi dù sao thì Mỹ cũng đặt quyền lợi của Mỹ lên cao nhất, hiện tại, quyền lợi của Mỹ trên Thái Bình Dương tùy thuộc hoàn toàn vào sức mạnh của họ trên biển Đông. Trong khi đó, nếu như Cộng sản Việt Nam chết, ngay lúc khâm liệm chủ nghĩa Cộng sản tại quốc gia hình chữ S này, Trung Quốc chiếm lấy các đảo, đưa thêm vũ khí, quân sự vào nữa, tiếp sau đó là thiết lập hệ thống qui chế phô trương sức mạnh bá quyền trên biển Đông thì Mỹ chỉ còn nước nói ngọng cho qua chuyện chứ chẳng còn cơ hội để giữ sức mạnh trên biển Đông. Chính vì vậy mà Mỹ mới cưu mang Cộng sản, nuôi dưỡng dân chủ cho Việt Nam. Và khi nào dân chủ Việt Nam đủ mạnh, Cộng sản buộc lòng phải tự chuyển hóa, nới rộng mọi ràng buộc đối với nhân dân Việt Nam.

Mặt khác, Mỹ tiếp tục ủng hộ cho Cộng sản Việt Nam một cách có ràng buộc nhân quyền, tự do, dân chủ để đổi lại đó, Cộng sản Việt Nam có cơ hội thủ đắc các loại vũ khí tối tân do Mỹ cung cấp, tạo sức mạnh quốc phòng để phòng thủ trước Trung Cộng. Và không phải tự dưng mà Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc sang thăm Mỹ để rồi các doanh nhân Việt ký hợp đồng kinh tế hàng chục tỉ đô la mà ông Phúc thừa hiểu là ông chẳng chấm mút được gì trong các hợp đồng này nhưng nếu ký ở Trung Quốc thì ông đầy túi.

Và chừng đó cho thấy rằng Nguyễn Đức Chung cũng như hệ thống đảng trị còn ấu trĩ, chưa nhận ra vấn đề mà chỉ biết khôn lõi với dân. Thử tưởng tượng nếu Mỹ không ủng hộ vì nhân quyền, dân chủ tại Việt Nam quá kém, trong khi đó nhân dân trở nên căm ghét, thành thế lực thù địch của đảng, thì liệu còn cơ hội nào để Cộng sản Việt Nam tồn tại một khi Trung Cộng ra tay?
Mà việc Trung Cộng ra tay để triệt hạ đảng Cộng sản Việt Nam là việc đương nhiên, vấn đề chỉ là thời gian. Bởi hiện tại, những thứ họ muốn có ở Việt Nam, họ đã được Việt Cộng răm rắp cung phụng. Họ chỉ cần sự cáo chung của Cộng sản Việt Nam bằng cách này hay cách khác, để trong lúc thay đổi, họ ra tay trên iển Đông và thậm chí tạo ra những khu tự trị trong đất liền, và sau đó, khi chế độ chính trị mới lên thay thế, họ lại cãi chày cãi cối về chủ quyền/chủ thể biển Đông và cơ hội kiện lấy lại các đảo của chính thể mới sẽ rất thấp, một kiểu Hoàng Sa khác ở Trường Sa và đất liền.

Hiện tại, mối lo lớn nhất của Trung Quốc đối với Việt Nam chính là Cộng sản Việt Nam tự chuyển hóa dân chủ và không còn cần nhờ Trung Quốc hỗ trợ giữ độc tài/độc đảng cũng như các thế hệ dân chủ Việt Nam có mặt trong chính phủ, nhà nước đứng ra kiện lấy lại Hoàng Sa, Trường Sa, tạo chuỗi hành động thích ứng. Bởi một khi đã có sự chuyển hóa, không có sự sụp đổ chính thức và không khép lại một triều đại chính trị thì cơ hội “chực chợ cháy cướp bánh tráng” của Trung Quốc trên biển Đông gần như là không có.

Mà trong lúc tình hình khu vực, tình hình biển Đông như dầu sôi lửa bỏng, cơ hội mới mở ra khi Mỹ bắt tay chặt hơn với Việt Nam thì Chung và bộ sậu Hà Nội còn nghĩ đến những chuyện vớ vẩn kiểu truy tố người dân Đồng Tâm – vừa ăn cướp vừa la làng như vậy thì có khi mất cả chì lẫn chài.

Bởi không có gì đáng sợ hơn là vừa mất lòng dân, vừa mất đồng minh tốt bụng và chịu cảnh tiếp tục cúi luồn, bợ đỡ cho kẻ sắp ăn thịt mình! Chỉ có thể nói rằng đó là một lựa chọn ngu ngốc!

Lại chuyện cái vỉa hè!

Nói cho cùng thì người dân Sài Gòn hiện tại gặp quá nhiều tai ương. Tai ương từ nạn ngập nước, nạn kẹt xe khi trời mưa, nạn lún đất ở các quận Nhà Bè, Bình Thạnh, 8, 12… Rồi gần đây thêm chuyện ông Phó Chủ tịch quận 1 Đoàn Ngọc Hải hầm hố dẫn dân phòng đi dẹp vỉa hè. Mà tai ương vẫn chưa chịu dừng ở đó, giờ lại thêm chuyện cho thuê vỉa hè! Vì sao nói cho thuê vỉa hè là tai ương của dân Sài Gòn?

Bởi vì, chuyện nhà nước quyết định cho dân thuê vỉa hè mới cho thấy nhà nước lấy vỉa hè không phải như ông Hải nói là “vì quyền lợi 16 triệu dân” mà đây là một kiểu xảo ngôn, thiếu danh dự và lương tri của một người làm đại diện cho dân, của một lãnh đạo, một quan chức trong hệ thống cầm quyền. Thay vì tuyên bố lấy lại vỉa hè để cho thuê, để lấy từ túi dân một khoản tiền không nhỏ.( Đương nhiên là khoản tiền này sẽ nói là bổ sung vào ngân sách nhưng chỉ có trời biết, đất biết và ông Hải biết nó sẽ đi về đâu).

Mà vấn đề tai ương không chỉ dừng ở chuyện giới quan chức dùng xảo ngôn với dân, bởi chuyện đó đã xưa như trái đất trong suốt gần nửa thế kỉ nay, người dân Sài Gòn cũng đã quen, đã ngấm đòn với chuyện này, thiết nghĩ chẳng có chi để bàn. Bởi có bàn tới bàn lui, bàn xuôi bàn ngược rồi chuyện nó cũng vậy thôi, từ ngày cái tên Sài Gòn bị mất cùng với than củi, áo quần, mùng mền, đủ các loại đồ bẩn phơi ra đầy mặt phố thì người Sài Gòn đủ đau và đủ ngấm đòn cho đến nay.
Tai ương nằm ở chỗ càng ngày bản chất Tào Tháo của nhà cầm quyền càng lộ rõ, mà chắc chuyện này không cần nói nhiều cũng biết, chơi với Tào Tháo thì chỉ có từ chết tới chết bởi cái bản chất “thà ta phụ người chứ đừng để người phụ ta” cũng như cái thói quen bệnh hoạn thích lấy vợ của người khác, đặc biệt là vợ của tướng bại trận và dương đông kích tây trong ngôn ngữ của họ Tào.

Bản chất nghi hoặc, bất cứ ai trong nhân dân cũng có thể rơi vào tầm ngắm nghi hoặc của đảng, nhà nước và những ai phát biểu ý kiến đối lập với ý đảng thì đều bị xếp vào diện phản động, ở không yên mà đi cũng chẳng lành. Nên chi mọi chuyện, có vẻ như dân Sài Gòn ai cũng hiểu, hiểu hoài mà cứ gặp hoài!
Giờ thêm tai ương thuê mặt bằng, nói tai ương bởi đây sẽ là cuộc thanh trừng toàn triệt đối với người nghèo, người vốn dĩ không có đất cắm dùi, dựa vào vỉa hè thành phố để tồn tại, nuôi con ăn học và duy dưỡng tương lai.
Thử nghĩ Sài Gòn sẽ ra sao nếu như những người buôn bán vỉa hè, bán hàng rong vắng bóng? Sài Gòn sẽ như thế nào nếu như những người bán vỉa hè lâu nay không đủ tiền để thuê mặt bằng và những người có tiền lại có cơ hội thuê mặt bằng mở rộng thêm để bày bán, quán xá lại mọc ra rầm rộ?

Lúc đó, Sài Gòn không còn là Sài Gòn mệnh danh một liên hiệp quốc của Việt Nam, nơi mà người nghèo hay người giàu đều có thể ngồi ăn tô hủ tiếu vỉa hè, ngồi nhâm nhi ly cà phê hay ăn một nắm xôi, ổ bánh mì trắng… Mà những người nghèo bị xộ dạt ra khỏi thành phố, một thành phố ích kỉ, hay nói cách khác là một thành phố Cộng sản đúng nghĩa được hình thành.
Sở dĩ nói Sài Gòn sẽ thành một thành phố Cộng sản đúng nghĩa bởi nếu như trước đây, Sài Gòn vẫn còn giữ một chút hồn vía sài Gòn trước 1975 bởi dù sao con người vẫn còn tương thân tương ái, vẫn còn “đầu đường thương xó chợ” trong một trật tự của Sài Gòn truyền thống, một Sài Gòn dù muốn hay không muốn thì cũng không thể dùng thịt đè người trên các vỉa hè khi mỗi người đều phải kiếm sống chật vật và gian nan.

Nhưng một khi cơ hội lấy thịt đè người xuất hiện, thì Sài Gòn sẽ nhanh chóng thành một Sài Gòn Cộng sản. Bởi chỉ có người Cộng sản với thói quen độc đoán, chuyên quyền, cố chấp và bảo thủ mới có chuyện cho dù có ra hè phố bán nước chè thì người ta vẫn bằng mọi giá xua đuổi đi ông A, bà B, cô C cũng bán nước chè giống họ.

Và cái thứ tư duy cá lớn nuốt cá bé, lấy thịt đè người lần này có cơ hội phát triển mạnh nhất trên đất sài Gòn, ít nhất cũng là ở quận 1, nơi mà trước đây chưa đầy hai tháng, Đoàn Ngọc Hải đã phùng mang trợn mắt, quát tháo, chỉ chỏ để lấy vỉa vè với danh nghĩa là trả lại vìa hè cho người đi bộ. Để rồi chưa đầy hai tháng sau, kế hoạch cho thuê vỉa hè khởi hành.
Thử hỏi, liệu hợp đồng cho thuê vỉa hè có đảm bảo vỉa hè không bị lấn chiếm? Trước đây dùng miễn phí mà người ta còn tranh thủ kê thêm cái chế, cái bàn để bán thì giờ phải gánh thêm một khoản tiền phí hằng năm, ai dám đảm bảo người thuê không lén lút kê thêm cái bàn, cái ghế để gở vốn?!

Và trước đây, dù sao thì người này cũng nhường người kia một chút khi tranh thủ vỉa hè để buôn bán, kiếm ăn, bây giờ vỉa hè nhà nước cho thuê, những người hàng rong có đủ tiền để thuê hay không? Và đây có phải là cơ hội để cá lớn nuốt cá bé khi thuê mặt bằng?

Đáng sợ hơn cá là cái thứ cơ hội cá lớn nuốt cá bé, thứ cơ hội đầy chất máu lạnh này đã được đảng bộ và chính quyền thành phố sài Gòn hợp thức hóa. Để rồi một lúc nào đó, Sài Gòn thay hình đổi dạng hoàn toàn, chẳng còn là Sài Gòn với người Sài Gòn mà là một thành phố Hồ Chí Minh với người Hồ Chí Minh. Thật đáng sợ!

Singapore bắt nữ nghi phạm Hồi giáo cực đoan đầu tiên

0

Một nữ công dân Singapore làm nghề phụ giữ trẻ bị bắt vì có kế hoạch sang Syria tìm cách gia nhập Tổ chức Nhà nước Hồi giáo ISIS và muốn cưới một tay súng ISIS ở đó làm chồng. Reuters loan tin này hôm thứ Hai 12 tháng 6, cho biết thêm theo luật an ninh gắt gao, người này bị giam giữ mà không cần ra toà xét xử.

Bộ Nội vụ Singapore cho biết người nghi phạm bị bắt có tên Syaikhah Izzah Zahrah Al Ansari, 22 tuổi, có ý định tới Syria cùng với con của cô để tham gia vào Nhà nước Hồi giáo Iraq và Syria. Đây là phụ nữ Singapore đầu tiên bị giam giữ từ khi mối quan tâm về chủ nghĩa cực đoan Hồi giáo lan ra ở tiểu quốc này.

Theo Reuters, Singapore và các nước láng giềng gần đây đã bắt đầu có những hợp tác tình báo, nhắm đến hoạt động của các phiến quân dọc theo biên giới của họ.

Singapore cũng có nhắc lại trong năm vừa qua, về mục tiêu của các nhóm Hồi giáo và đã thúc giục thế giới phải cảnh giác.

Sri Lanka cấm selfie trên xe lửa

RFA
2017-06-13
Các bạn trẻ Ấn Độ chụp ảnh selfie trong cuộc thi ở Mumbai vào ngày 13 tháng 6 năm 2017.

Cơ quan quản lý ngành đường sắt Sri Lanka ra lệnh cấm việc ‘selfie’ trên xe lửa của nước này sau khi một thiếu niên 12 tuổi cùng người anh trai 24 tuổi bị thiệt mạng khi chụp hình selfie trên một tuyến đường đi ngang qua bờ biển tuyệt đẹp của thủ đô Colombo.

Người phát ngôn của cơ quan quản lý đường sắt nói là đã có 28 người thiệt mạng do dùng điện thoại di động chụp hình selfie trong năm nay.

Đa số những người chết là du khách, không lường được chuyện họ không chạy kịp khi xe lửa tiến tới vào lúc họ chụp ảnh selfie.

Quốc gia có số người chết liên quan đến selfie bằng điện thoại di động là Ấn Độ, với 76 người thiệt mạng trong hai năm qua.

Philippines: Hàng trăm xác người ở khu vực giao tranh

0

RFA
2017-06-15

Những người đang chạy trốn khỏi thành phố Marawi, miền Nam Philippines cho biết thấy nhiều xác chết tại khu vực giao tranh giữa lực lượng chính phủ và các phiến quân Hồi giáo trong suốt ba tuần qua.

Hãng tin Reuters ngày 15/6 dẫn lời chính trị gia Zia Alonto Adiong nói với báo giới rằng những người dân cho ông biết có ít nhất 100 xác nằm rải rác trong khu vực giao tranh. Tuy nhiên thông tin này chưa được phía quân đội xác minh.

Cuộc chiến giữa quân đội Phi và phiến quân Hồi giáo đã bước vào tuần thứ 4, với số người thiệt mạng được báo cáo là 290 từ cả hai phía và thường dân. Trung sĩ Jo-Ar Herrera, phát ngôn viên quân đội Phi nói với hãng Reuters rằng họ đang tiến vào trung tâm thương mại của thành phố Marawi nơi các phiến quân đang chiếm đóng, nói thêm rằng phía quân đội đang cố gắng hết sức để kết thúc cuộc chiến càng sớm càng tốt.

Phóng viên Úc bị bắn ở Marawi

105

Một phóng viên của hãng phát thanh truyền hình Úc đã bị bắn vào cổ khi đến tác nghiệp tại thành phố Marawi, Philippine nơi đang diễn ra cuộc chiến dữ dội giữa quân đội nhà nước và phiến quân Hồi giáo.

Phóng viên Adam Harvey viết trên trang Twitter rằng ông cảm thấy rất may mắn vì không bị thương nặng, đính kèm tấm hình X quang cho thấy viên đạn nằm ngay trong cổ ông, sát với xương sống.

Hãng AFP dẫn lời người phát ngôn nhân Ủy ban Quản lý Khủng hoảng, Zia Alonto Adiong, cho biết tất cả các phóng viên nhà báo trong nước và quốc tế đều cư trú tại một khu nhà dù đã được quân đội bảo vệ nhưng chỉ nằm cách khu giao chiến chừng 2 km.

Qua sự việc trên, Trung tá Jo-ar Herrera đã lên tiếng cảnh báo rằng các phóng viên cần cẩn thận vì khu nhà nằm rất gần, thậm chí là trong tầm nhìn của phiến quân.

Đổi tội danh Nguyễn Văn Hóa thành vi phạm điều 88 BLHS

Thanh niên làm truyền thông tự do về thảm họa môi trường Formosa cùng những hoạt động liên quan, Nguyễn Văn Hóa, bị chuyển tội danh từ ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của nhà nước, công dân…’ theo điều 258 sang tội danh ‘tuyên truyền chống nhà nước’ thành điều 88 Bộ Luật Hình sự Việt Nam.

Luật sư Hà Huy Sơn, người theo dõi vụ việc của anh Nguyễn Văn Hóa và được gia đình anh này mời bào chữa cho biết:

“Theo thông báo của cơ quan an ninh điều tra Hà Tĩnh cho gia đình biết và rồi họ nói lại với tôi. Tôi chỉ biết chuyển sang điều 88 thôi chứ còn không biết gì hơn. Lý do hiện nay vẫn còn trong giai đoạn điều tra và tôi vẫn chưa được cấp giấy bào chữa cho Hóa, cũng như chưa được tiếp cận hồ sơ của Hóa.

Trong việc thay đổi tội danh thì gia đình có ý định mời tôi làm luật sư cho Hóa. Còn từ trong trại giam Hóa có nhờ luật sư hay không thì chưa biết.”

Anh Nguyễn Văn Hóa, 22 tuổi, ở xã Kỳ Khang, thị xã Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh bị bắt vào ngày 11 tháng giêng vừa qua khi đang đến tại tòa án thị xã Kỳ Anh.

Phía chính quyền cho phát một băng ghi hình anh này nhận tội tại nơi bị giam giữ; trong khi đó thân nhân cho rằng những hoạt động tường trình biểu tình cũng như đời sống của người dân chịu tác động bởi thảm họa môi trường do nhà máy thép Formosa gây nên không có gì là vi phạm.