Mậu thân 1968: Tổng tấn công và nổi dậy, cuộc chiến xâm lược hay cuộc nội chiến tương tàn ?

    0
    870
    THREE LIONS Giao tranh trong cuộc chiến Việt Nam - hình tư liệu chỉ có tính minh họa

    Lập luận của nhà nước CSVN hiện nay cuộc chiến Mậu thân 1968 là cuộc “tổng tấn công và nổi dậy”. Theo lập luận này chiến tranh VN là một cuộc chiến tranh “giải phóng”, đánh cho Mỹ cút đánh cho Ngụy nhào. Mỹ là lực lượng xâm lược “thực dân kiểu mới”. “Ngụy” là lực lượng “tay sai” của Mỹ. Tổng tấn công là vì lực lượng quân đội tổng hợp đến từ miền Bắc (quân chính qui) và quân “nằm vùng”, gọi là quân “giải phóng” (thuộc MTQGGPMNVN). “Nổi dậy” là vì có yếu tố “nhân dân nổi dậy cướp chính quyền”, điển hình ở Huế.

    Nhưng nếu ta xét dưới một lăng kính khác, như dưới cái nhìn của phía người Mỹ, hay của phía Việt Nam Cộng Hòa, trận Mậu Thân còn có tên gọi khác, không đơn thuần là “tổng tấn công và nổi dậy”.

    Dưới cái nhìn của người Mỹ, chiến tranh VN là chiến tranh “quốc tế”, theo đó “quốc gia South Vietnam” là một “quốc gia độc lập có chủ quyền”. Quốc gia này bị quân miền Bắc “xâm lược”. Đạo quân miền Bắc được sự yểm trợ vũ khí đạn dược, cũng như ý thức hệ chính trị, của khối cộng sản, gồm Liên Xô, Trung Cộng và khối XHCN gồm các nước Đông Âu. Còn quân “giải phóng”, thuộc MTGPMN, là một “cánh tay nối dài” của CS miền Bắc. Bởi vì lực lượng này do miền Bắc vũ trang đồng thời nhân sự lãnh đạo tất cả đều là đảng viên của đảng CSVN. Tức là, quân “chính qui” miền Bắc hay quân “giải phóng” trong Nam, thực tế chỉ là một, do đảng CSVN lãnh đạo.

    Sự có mặt của Mỹ ở miền Nam VN, tương tự như sự có mặt của quân đội này ở Nam Hàn (từ năm 1952), ở Tây Đức (từ sau Thế chiến thứ II cho đến đầu thập niên 90 của thế kỷ trước), hay ở một số nước Á Châu hay Châu Âu. Mục đích sự hiện diện quân đội Mỹ ở các nơi đây không nhằm “chiếm hữu lãnh thổ” mà nhằm bảo vệ “thế giới tự do”, chống lại thế lực cộng sản bành trướng, như làn sóng đe dọa nhuộm đỏ thế giới.

    So sánh với thực tế hiện nay, khối cộng sản đã sụp đổ. Ai thắng ai thua đã rõ. Khẩu hiệu “chống Mỹ xâm lược” của CS miền Bắc là không có căn cứ. Mỹ không hề “xâm lược” miền Nam.

    Cũng như việc gọi chính quyền miền Nam là “Ngụy”. Hà Nội đã từng gọi chính quyền Nam Hàn, chính quyền Tây Đức… là “ngụy”, là “tay sai thực dân Mỹ”, như đã từng gọi chính quyền VNCH. Đến nay ta thấy lãnh đạo VNCH không hề phụ thuộc Mỹ, ở các quyết định “kinh bang tế thế”.

    Mục tiêu “giải phóng dân tộc” của CS miền Bắc vì vậy cũng không đúng. Người Mỹ không hề có tham vọng bành trướng lãnh thổ ở Tây Đức, ở Nam Hàn, hay ở miền Nam VN. Dân tộc miền Nam cũng không hề bị “kềm kẹp” bởi bất kỳ thế lực nào. Nếu so sánh mức độ “tự do và dân chủ”, chế độ miền Nam thời đó hơn xa các nước Châu Á bây giờ như Thái lan, Mã Lai, Phi v.v… Các bộ luật của miền Nam không hề hạn chế người dân ở các quyền tự do cơ bản (như luật của VN bây giờ). Người dân miền Nam không cần ai “giải phóng” hết cả.

    Chiến tranh VN, miền Bắc từ cây súng viên đạn cho tới cục lương khô, đều đến từ TQ, LX hay từ khối XHCN “anh em”.

    Tài liệu từ phía TQ được bạch hóa, quân TQ thường xuyên có mặt ở VN, có lúc đến 200.000 quân, trong những thời điểm gay cấn nhứt. Trận Điện Biên Phủ, tài liệu TQ bạch hóa, rõ ràng chiến thắng là chiến thắng của quân Tàu. Từ cấp chỉ huy chiến lược, cho tới mọi thứ vũ khí, đều do Tàu cung cấp. Hiệp định Genève 1954, ký kết do hai sĩ quan CSVN và Pháp, là ý nguyện của Tàu và Pháp, nhằm tránh một cuộc chiến tranh thế giới bùng nổ (kiểu Đại Hàn).

    Lê Duẩn từng tuyên bố câu để đời “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc”.

    Dĩ nhiên, nhận viện trợ của LX và TQ thì phải đánh cho LX, cho TQ mà thôi.

    Lập trường VNCH là “một quốc gia độc lập có chủ quyền” đã được nhìn nhận, không chỉ ở các nước đồng minh tham gia chiến tranh VN (Úc, Canada, Tân Tây Lan, Phi, Thái lan, Nam Hàn…). Các nước này trong thời điểm Mậu Thân đều có mặt ở VN. VNCH là một “quốc gia” còn được đông đảo học giả VN hiện nay công nhận.

    Phần lớn các học giả “nghiên cứu Biển Đông” của VN hiện nay đều khẳng định “VNCH là một quốc gia độc lập, có chủ quyền”.

    Nếu thật sự như vậy, chiến tranh VN là một cuộc chiến “xâm lăng”, quốc gia này đem quân chiếm một quốc gia khác, như Đức đánh chiếm nước Pháp năm 1940.

    Vì vậy làm gì có chuyện “tổng tấn công và nổi dậy”!

    Quân CS miền Bắc, cùng với tay sai MTGPMN, là quân “xâm lược”. Những “trí thức phật tử” nằm vùng như Hoàng Phủ Ngọc Tường, Nguyễn Đắc Xuân… là quân “cộng hòa gian”, ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản.

    Nếu chiếu theo luật Hình sự của VN hiện nay, đám đồ tể “phật tử mài dao” HPN Tường, ND Xuân… đều bị kết vào tội “phản bội tổ quốc”, lý ra phải tử hình.

    Nhưng luật của VNCH ngày xưa không có các điều 79, 88, 258 v.v… Vì vậy bọn “cộng hòa gian” mới lớn mạnh, trở thành một “lực lượng”. Họ muốn làm gì thì làm, muốn bán nước thì bán.

    Nhưng lực lượng “cộng hòa gian” ngoại trừ ở Huế, không đủ “mạnh” để “nổi dậy”. Dân chúng không ai theo cộng sản hết cả. Bọn này nhanh chóng bị dân chúng cô lập, tố cáo. Hầu hết lớp CS “nằm vùng” sau 1968 đều ra “hồi chánh”.

    Tức là yếu tố “nổi dậy” cũng không đúng. Ở Huế là phản loạn nổi dậy, giết chóc dân lành. Không hề có dân chúng nào “nổi dậy” hết cả. Cuộc thảm sát ở Huế thuộc về “tội ác diệt chủng”.

    *****
    Nếu đứng trên một lập trường khác, nhìn chiến tranh VN qua một lăng kính khác. Hai bên VNDCCH và VNCH là hai thực thể chính trị cùng thuộc về một “quốc gia duy nhứt” gọi là Việt Nam. Hai bên VNCH và VNDCCH là hai “quốc gia chưa hoàn tất – Etat partiel”, mỗi bên đều có nguyện vọng “thống nhứt đất nước”.

    Cái nhìn này thuộc “thiểu số”, do chính tôi đề xướng, nhằm mục đích khẳng định chủ quyền HS và TS vẫn thuộc về VN hôm nay.

    Dưới quan điểm này thì chiến tranh VN là một cuộc “nội chiến” nồi da xáo thịt. Hai bên là “nạn nhân” của các thế lực quốc tế. Cuộc chiến VN là thí điểm “nóng” của “chiến tranh lạnh”, của hai thế lực toàn cầu là CS và tư bản.

    Trận Mậu Thân, cũng như thảm sát Mậu Thân ở Huế, là “hệ quả tất yếu” của “chiến tranh cách mạng” ở hình thức “nóng”.

    Các phong trào cách mạng như “cải cách ruộng đất”, “cách mạng văn hóa”, “cải tạo công thương nghiệp” ở VN hay ở TQ, hay các vụ “kinh tế mới” ở LX, … nạn nhân của cộng sản trên 100 triệu người (VN khoảng 4 triệu người). Đó là nạn nhân ở hình thức “lạnh”.

    Thảm sát ở Huế, cũng như 100 triệu người là nạn nhân của chủ nghĩa cộng sản, là “tội ác của cộng sản” mà những thành phần “đồ tể” như HPN Tường, ND Xuân là những kẻ phạm “tội ác diệt chủng”, “tội ác chống nhân loại”.

    Từ hai cái nhìn, của Mỹ “VNCH là một quốc gia độc lập có chủ quyền”, hay cái nhìn (của tôi) “VNCH và VNDCCH là các quốc gia chưa hoàn tất. Cả hai đều thuộc về một quốc gia VN duy nhứt”. Thì chiến thắng của đảng CSVN là chiến thắng của một “lực lượng nội xâm”. Một chế độ “thực dân mới” đã xuất hiện ở VN. Chúng ăn của dân không từ một thứ gì. Chúng buôn dân, bán nước. Các chủ trương “xuất khẩu lao động” là một hình thức buôn dân. Các chủ trương “cho mướn đất 70 năm, 100 năm” như Formosa, Bô xít… là bán nước trá hình. Chúng ký kết các hiệp định đưa VN vào vòng lệ thuộc (vói TQ)…

    Nếu CSVN là một “lực lượng dân tộc” thì họ đã không đi ngược lại quyền lợi của dân tộc.

    Thảm sát Huế đã qua 50 năm. Các “bí mật” về cuộc thảm sát lý ra phải được bạch hóa. Vấn đề khó khăn là Hoàng Phủ Ngọc Tường có trách nhiệm (ít nhứt) vê 3 cái chết : hai người Mỹ và một người Pháp.

    Vì vậy các bí mật này khó được bạch hóa. Các văn khố nước ngoài không nói chi tiết về các vụ này. Chỉ khi mà văn khố chiến tranh của VN được mở ra cho mọi người tham khảo. Ta mới có thể đọc được những “bản án” của các “tòa án nhân dân” tại Huế.

    LEAVE A REPLY

    Please enter your comment!
    Please enter your name here