21 tháng 8 lúc 16:58
Bài văn Cháo Đỗ Xanh của anh Bùi Thanh Hiếu …
Như Thùy Trang hứa sẽ chuyển ngữ bài viết cảm động, đáng yêu, dễ thương này sang tiếng Anh và tiếng Đức … Lá thư tình Thùy Trang viết tiếng Đức gửi anh Bùi Thanh Hiếu – Một số người cho rằng Thùy Trang sử dụng Artificial Intelligence viết và có người cho rằng Thùy Trang sử dụng Google Translate .. v.v Nếu người có trình độ văn chương thì họ sẽ không nghĩ vậy – AI viết khô khan, không hồn còn Google thì dịch tầm bậy, câu cú tùm lum không kết nối được với nhau ….
Chuyển ngữ bài văn Cháo Đỗ Xanh của anh Bùi Thanh Hiếu sang Anh & Đức không phải dễ chút nào vì những lời văn tiếng Việt mang tính trừu tượng, tâm lý, lãng mạng và nhất là hồn lời văn rất khó chuyển ngữ – Hơn nữa lời văn cổ của người Bắc lại càng khó hơn về tâm trạng. Thùy Trang nghĩ bài Cháo Đỗ Xanh của anh Hiếu, Thùy Trang chuyển sang Anh Ngữ khá sát với văn chương của anh Hiếu và mình tin rằng sẽ khó có người thứ 2 dịch có hồn như Thùy Trang – Do đó ai nói dùng Google tức người đó không hiểu văn chương và người cho rằng Thùy Trang sử dụng Ai tức chưa đủ trình độ hiểu tiếng Anh và Đức …
Cháo đỗ xanh.
Mẹ cảm nặng, chẳng thấy mẹ ăn gì. Cứ loanh quanh bên giường mãi. Hỏi mẹ ăn gì. Mẹ nói chỉ thèm cháo đậu xanh.
Hàng cháo quanh gánh, một bên đỗ xanh, một bên đỗ đen. Người ta đi rong chẳng biết lúc nào thì qua cửa. Nhà không có gạo nếp, cũng chẳng có đỗ xanh. Nói chạy ra chợ mua đỗ ,gạo. Mẹ bảo chỉ ăn một bát, nấu mất công lắm. Thôi mẹ chả ăn cũng được.
Thằng bé mười tuổi chạy từ giường mẹ ra cửa, ngóng xem có hàng cháo đi qua không. Trưa hè nắng chói chang, người đường vắng lặng, thảng mới có một người đạp xe đi qua. Nó bồn chồn, bứt rứt lại quay vào nhìn mẹ nằm mê mệt. Nó lay mẹ nói.
– Mẹ đưa tiền, con đi mua cháo.
Mẹ mở mắt hỏi.
– Con biết mua ở đâu, người ta đi rong biết dừng lại chỗ nào. Thôi mẹ không ăn , tối mẹ ăn cơm cũng được.
Thằng bé dứt khoát.
– Con đi ra hàng Bạc rồi quay sang hàng Buồm, thế nào cũng có. Không có thì con về, mẹ cứ đưa tiền đây.
Bà mẹ đưa tiền cho thằng bé. Nó lấy cái cà mèn nhôm cũ, quần đùi, cởi trần, chân đất nó đi qua hàng Bạc lên đến hàng Bồ, vòng qua Lãn Ông rồi về đến hàng Buồm. Đi mãi không thấy hàng cháo, có người gánh quanh gánh nó chạy theo. Nhưng người bán bún riêu, người bán chè.Chẳng thấy hàng cháo nào cả.
Trời vẫn nắng, thằng bé tạt vào vòi nước công cộng ở gần đầu phố hàng Buồm, nó lấy cà mèn hứng nước uống. Nó ngồi bậc cửa cái nhà văn hoá nghệ thuật nghĩ xem mua cháo ở đâu. Giờ chỉ còn vòng qua đoạn phố Mã Mây nữa là về đến nhà. Chỉ đoạn ngắn đó mà không có hàng cháo nào là về không. Mẹ nó nằm trên giường sẽ buồn, mẹ sẽ không buồn vì đói, mà mẹ sẽ buồn vì tiếc công nó đi không mua được cháo.
Nó nghĩ một lúc, rồi tiếp tục đi sang Đào Duy Từ sang hàng Chiếu rồi vào chợ Đồng Xuân. Đến chỗ hàng khô, gặp hàng cháo đang ngồi đó, xa xa lại có một hàng cháo nữa.
Mẹ ăn cháo với đậu phụ tẩm hành ngon lành. Mẹ hỏi con mua ở đâu. Thằng bé kể.
– Con đi một vòng từ hàng Bạc lên Lãn Ông rồi qua Hàng Buồm không thấy. Thế là con ngồi đoán xem hàng cháo ở đâu, con đi lên chợ Đồng Xuân, đúng như con đoán mẹ à. Mấy hàng cháo ở đó luôn.
Mẹ hỏi
– Sao con đoán thế.?
Thằng bé.
– À, vì con không thích ăn cháo, nhiều người thanh niên cũng không thích ăn cháo đỗ xanh. Con tính ra là chỉ có những người như mẹ là hay muốn ăn món cháo đỗ xanh. Vậy là chỗ nào có nhiều người như mẹ thì chỗ đó bán. Mà ở chợ thì lắm người như mẹ. Nên sẽ có hàng cháo ở đó thôi.
Mẹ cười.
– Cha bố nhà anh, thông minh thế.
Cháo đỗ xanh ngày ấy hàng rong nấu để nguyên hạt gạo, hạt đỗ. Đỗ xanh xát vỏ. Hạt gạo nấu kỹ nở bung như hoa trong bát cháo. Người nấu cháo phải khuấy nhẹ đều tay liên tục để nhựa gạo ra làm bát cháo sánh sệt. Cà pháo muối nén, đậu rán tẩm hành. Có người lại thích ăn với đường, nên hàng cháo có lọ đường cho khách. Bây giờ đầu phố Lãn Ông, Lương Văn Can có hàng cháo như vậy. Cà muối thì ngon, nhưng đậu rán kiểu sợ tốn dầu, nên chỉ cháy sém hai mặt , bên trong đậu phụ còn non. Mà đậu phải rán già thì khi nhúng vào nước mắm tẩm hành mới ngấm.
Bây giờ thì thằng bé đã thành một người đàn ông, hơn 30 năm rồi từ khi đi tìm hàng cháo ở các con phố cũ kỹ Hà Nội . Người đàn ông ấy đi nhiều nơi phồn hoa trên thế giới, bước chân mỗi lúc một xa. Hôm qua là Paris ngày mai có thể là New York. Những mỗi khi thấy ánh nắng hè rực rỡ trên con đường lát đá nào, vẫn cố tự nấu cho mình bát cháo đỗ xanh, miếng đậu rán tẩm hành, quả cà pháo. Cho dù hương vị không giống ngày xưa lắm, nhưng gắng nấu để thấy quê hương trong tim mình, thấy mẹ già trong tâm trí qua mỗi thìa cháo trôi trong miệng.
Sự nhớ thương không phải là uỷ mị. Mà nó là một phương thuốc cho kẻ giang hồ hay gặp những lối sống thực dụng, bớt đi tính lạnh lùng, chai đá. Càng sống giữa những toan tính hung hiểm của cuộc đời, càng cần phải tự làm cho mình những bài thuốc nhớ thương để giữ được một góc nào đó trong hồn. Để đôi khi đêm ở xứ người, khoé mắt còn ứa vài giọt nhớ người thân, nhớ quê hương.
———————————–
Green bean porridge.
Mom had a nasty cold, and I didn’t see her eat anything. I’m just hanging out beside Mom’s bed. Ask my mother what to eat. Mom stated that all she desired was green bean porridge.
Rows of porridge around the burden, one side green beans, one side black beans. I have no ideal when the Vendor walks past our residence. Sticky rice and green beans are not available in our family’s kitchen. I recommend going to the market to get some beans and rice. Mom claims I only eat one bowl since cooking requires a lot of effort. Well, I’m fine without eating.
The ten-year-old hurried from his mother’s bed to the door, waiting for a person selling porridge to pass by. At noon in the summer, the sun is shining, the street is peaceful, and a biker passes by every now and then. He fidgeted and cautiously turned back to look at his mother, who was tiredly lying in bed. I shook my mother’s hand and asked.
– Mom, please give me money so I can go buy porridge.
Mom raising her eyes and said.
– Do you know where to buy? You never know when a vendor will pass by. I don’t want to eat right now; I can eat later.
The youngster is determined.
– I’ll walk to Hang Bac street and then back to Hang Buom street; I’m sure I’ll spot the vendor. If not, I’ll return; just give me the money.
The mother gives the boy money. He wearing shorts, no shirt, and barefoot walked through the Hang Bac street, up to the Hàng Bồ, around Lan Ong, and back to the Hang Buom. After going for an eternity without seeing the porridge, someone carried it around and ran after it. But the salesman of vermicelli, the seller of Sweet gruel. There is no porridge at all.
It was still sunny when the boy dipped into the public faucet near the top of Hang Buom street and took the mess kit to collect water to drink. He sat on the art house’s doorstep, pondering where to get porridge. It’s simply a short walk from Ma May Street to home. Only that small section with no rows of porridge is returned empty-handed. His mother will be upset in bed, not because she is hungry, but because her son has worked hard but cannot purchase porridge.
He paused for a moment before proceeding to Dao Duy Tu street, Hang Chieu, and Dong Xuan market. When he arrived at the dry goods, he noticed the porridge vendors who were sitting there, and in the distance, there was another row of porridge.
Mom ate wonderful porridge with onion-soaked tofu. Mom wondered as to where I purchased it. – I traveled around from Hang Bac to Lan Ong and then passed Hang Buom and didn’t see anything,’ the boy explained. So, Mom, I sat down to guess where the porridge vendors were, and I headed up to Dong Xuan market, just as I predicted. Porridge stands are always present.
Mom asked, “Why do you think so?”
Little boy – Well, because I dislike porridge, many young people dislike green bean porridge as well. Only people like you would want to eat green bean porridge, I reasoned. So when there are a lot of people, such as my mother, that place sells. Of course, in the market, where there are a lot of people like mum. As a result, there will be a porridge shop there.
Mom bursts out laughing.
– Your father was the wise one.
Street vendors prepared green bean porridge that day, leaving the rice and beans intact. Green beans, peeled. In a bowl of porridge, cooked rice grains bloom like flowers. The person who makes the porridge must constantly gently stir the rice so that the rice resin flows out, resulting in a thick porridge bowl. Compressed salted eggplant, soaking fried beans in onions. Because some people prefer to eat with sugar, the porridge shop provides buyers with sugar jars. Luong Van Can now has a porridge shop at the beginning of Lan Ong street. Salted eggplant is excellent, but fried tofu uses less oil, so it just fries on both sides, and the tofu is still young inside. However, the beans must be fried before being dipped in fish sauce marinated in onions.
The youngster has grown into a man, and it has been more than 30 years since he began looking for porridge businesses in Hanoi’s old alleyways. The man traveled to several rich locations around the world, stepping further and further away. Yesterday was in Paris, and tomorrow may be in New York. But every time I see the beautiful summer light on a paved road, I try to make a bowl of green bean porridge or fried beans with onions and eggplant for myself. Although the taste isn’t exactly as it used to be, I’m attempting to cook in order to see the motherland in my heart and the old mother in my mind with every spoonful of porridge floating in my lips. Memories is not the same as sentimentality. However, it is a treatment for those who frequently face realistic lifestyles that are less chilly and hard. The more we live in the midst of life’s perilous calculations, the more we require nostalgic cures to keep a specific piece of the soul alive. Sometimes, late at night in a distant nation, the corners of my eyes swell with tears as I remember my loved ones and my homeland.