Một bài viết của một người bạn viết cho tôi, trong đó chia sẻ những suy nghĩ chứa đựng sự trăn trở chung của những người đã trải qua sự cai trị của CS, vẫn đang suy tư về đất nước. Đọc bài viết chúng ta thấy được một quá khứ đau thương kéo dài cho đến hiện tại. Anh viết cho tôi, nhưng anh cũng đang viết cho chính anh và cho những người dân Việt vẫn đang đau đáu vì đất nước. Cám ơn anh, một bài viết rất nhiều cảm xúc.
———-
Bố mẹ chúng tôi đã đào mồ chôn sâu lòng kiên cường can đảm từ mùa đông Cải cách ruộng đất, từ những ngày Trần Dần đi không thấy phố thấy nhà, chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ.
Can đảm kiên cường đã biến mất trên cuộc đời khi mảnh đất tổ tiên trở thành đất của hợp tác xã, khi những miếng thịt đã biến mất trong cửa hàng mậu dịch, và hơi thở tự do của Nhân Văn Giai Phẩm đã vào tù. Từ ấy, chúng tôi ra đời. Sữa mẹ ngọt nhưng luôn có mùi sợ hãi. Sợ hãi! Là gia tài lớn nhất để lại cho con. Kiên cường, can đảm? Làm sao chúng tôi mất đi cái chưa bao giờ có, từ thuở lọt lòng cho đến lớn khôn!?
Tội ác lớn nhất của một triều đại không hẳn là đốt sách, giết người hay làm cho đất nước trở nên nghèo khó, mà là làm cho cả một dân tộc trở nên hèn nhát, ích kỷ và mê muội, thành phần gọi là trí thức phải chịu sống hèn luồn cúi trước những bất công, vô đạo đức của xã hội… Tôi muốn nói với bạn về những điều đã viết nhưng cũng bằng thừa. Đã mất mát quá nhiều để có thể bù đắp bằng lời, tự an ủi với nhau.
Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc, Hoàng Sa, Trường Sa, Biển Đông, Biên giới Việt Bắc… Những gì còn lại đều bị phá tan hoang, đều bị bỏ thuốc độc – độc bằng chất thải công trình lẫn chất thải cộng sản, Tàu cộng. Nhưng thế hệ chúng tôi và thế hệ đàn anh đã mất đi nhiều thứ tủi nhục hơn. Chúng tôi mất đi lòng can đảm, kiên cường, mất tinh thần làm chủ vận mạng chính mình và vận mạng đất nước, mất đi ý chí hy sinh, mất đi chính kiến của mình, bình an cá nhân để mưu tìm lợi ích chung, mất đi cuộc sống có ý nghĩa, xứng đáng là cuộc sống con người.
Đã bao nhiêu năm chúng ta đã bị bao vây, gò ép, uốn nắn như những con cá mòi trong hộp sắt với nước sốt màu đỏ để từng ngày, mỗi tháng, nhiều năm chúng ta nghiễm nhiên trở thành những cái đinh, con ốc của guồng máy cộng sản. Trong một căn nhà nhỏ, Ba của chúng tôi bao vây chúng tôi bằng quá khứ kháng chiến, bằng thúc đẩy tương lai chúng tôi phấn đấu vào đoàn. Mẹ bao vây với lời khuyên đẫm nước mắt – thôi con! ai sao mình vậy. Anh bao vây bằng cảnh báo – liệu hồn, đừng làm ảnh hưởng đến vị trí, công ăn việc làm của anh. Bố mẹ anh chị kiên trì tự bao vây chính họ và điên cuồng hơn cả công an để bao vây chúng tôi. Đó là cách sống an toàn nhất. Chúng tôi mất và thật sự không có, không có một chút đất, chút nước, chút không khí tự do nào tưới lên để cho hạt mầm can đảm lòng kiên cường và chính kiến của con người được đâm chồi nãy lộc…
Trong ngôi nhà tù lớn chúng tôi bị bao vây, gò ép, uốn nắn để ngày còn bé khăn quàng đỏ xiết cổ, ngủ chỉ mong mơ thấy lãnh tụ vô vàn kính yêu, nhưng thực chất chỉ là một sự nhồi sọ, lừa dối được nhào nặn từ một kẻ không ra gì, thậm chí nếu không muốn nói đó là một tên tay sai cho ngoại ban Nga Tàu cộng.
Lớn lên chỉ có một đường yêu nước là yêu xã hội chủ nghĩa. Cuộc đời chúng ta và đất nước này đã có đảng lãnh đạo, soi đường dẫn lối với 700 tờ báo bao vây, 300 kênh truyền thanh truyền hình bao vây, một rừng luật bao vây. Chúng tôi bị bao vây bởi hào quang của những chiến thắng thần thánh, bởi lãnh tụ vĩ đại, bởi tấm bảng chỉ đường vĩ đại, bởi lừa dối từ những người bị lừa dối. Bạn bè chúng tôi bao vây lẫn nhau – đừng sống khác nhau, đừng tìm kiếm để đừng có những gì mà anh em muốn nhưng không dám làm gì để có được. Hãy sống như nhau! Để “cho nó lành”, chúng ta học cách tự bao vây chính mình. Quay lưng lại với thế kỷ trước và bước sang kỷ nguyên mới thế hệ chúng ta mang theo một cái tên đáng nguyền rủa: Mặckệnó.
Nhưng em là một Bác Sĩ, một nhà trí thức, người vợ hiền, người mẹ kính yêu của con trẻ… em đã có sự nghiệp và cuộc sống tốt tại một thành phố lớn nhất của cả nước. Em cũng như chúng tôi, đã từng nằm co mình trong cái bào thai sợ hãi. Em, cũng như chúng tôi, đã lớn lên trong cái nôi đớn hèn. Em, cũng như chúng tôi, đã từng bước vào đời theo tấm bảng chỉ đường của chế độ – với tấm hình của “lãnh tụ vĩ đại” lúc nào cũng đăm đăm nhìn xuống chỗ em ngồi trong lớp học như muốn ăn tươi nuốt sống chúng em…
Thế nhưng dòng máu nào trong em đã tưới đẫm, da thịt nào trong em đã nuôi nấng hạt mầm kỳ diệu để từ em, người con gái trời sinh ra em mảnh khảnh dịu dàng, thông minh và trí thức và thành công trong cuộc sống. Em là một Bác Sĩ nhưng không chịu sống hèn và cúi đầu làm thân cỏ cú em đã vươn vai thành đại thụ.
Em đã cắt bỏ cái tên Mackeno đang dính liền với thế hệ mình. Em đã bước ra bóng đêm tự nguyền rủa và giỏi đổ thừa. Em đã mạnh dạng và can đảm viết lên những bất công, những chính kiến, những nổi lòng của một người trí thức không chịu sống hèn với ước mơ là giúp cho xã hội và đất nước Việt Nam ngày càng tươi đẹp hơn, phát triển hơn trong sự văn minh và nhân bản để hòa nhập cùng thế giới văn minh tự do của loài người. Em đã một mình, cô đơn làm người đứng thẳng trước phong ba để viết lên những bài viết đầy tâm huyết của mình…
Em đã đăng những bài viết hay và giá trị và nhân văn nhằm xây dựng một xã hội, một đất nước tốt đẹp hơn, đồng hành với nhiều bạn khác để cất lên những tiếng nói của một con người, cất lên tiếng nói của một công dân để phá tan những vòng vây oan nghiệt, để tìm lại những gì đã mất trước khi chúng ta chào đời. Không có em, không có các bạn tự tìm lại, đòi lại quyền được quyết định vận mạng của tổ quốc thì chúng ta sẽ mất hết. Sẽ không còn gì trên một mảnh đất của những xác chết còn thở, của những con cá biết đi nằm phơi bụng trên mãnh đất hình chữ S bị nhiễm độc và loan lỗ lở loét đang giãy dụa dọc theo biển Đông.
Cám ơn em người trí thức kiên cường can đảm. Lòng kiên cường can đảm ấy, tiếng nói đầy tâm huyết của một Bác Sĩ trí thức ấy đã bị bỏ tù suốt 5 năm trong ngục thất, chúng đã giết tuổi thanh xuân của em, nhưng sẽ không ai, không ai có thể giết được lòng kiên cường can đảm của Bác Sĩ trí thức với người con gái tài hoa và nụ cười của em.
Lòng kiên cường can đảm của em của một người con trí thức Sài Thành, lòng kiên cường của người con gái Việt Nam, ngục tù âm u đã đổ xuống đời em cũng chính là ngọn đèn soi rọi vào bóng đen sợ hãi của chúng ta, vào đêm dài trùm đầu say ngủ trong nỗi ích kỷ êm ái và ấm cúng của chúng ta.
Cám ơn em người trí thức kiên cường can đảm của một người con gái Việt Nam. Việt Nam mãi mãi nhớ ơn em, Bác Sĩ Huỳnh Thị Tố Nga.
Từ em người con gái Việt Nam những bài thơ xưa sống lại…
(Viết về Em người con gái Việt Nam)
I have read some excellent stuff here Definitely value bookmarking for revisiting I wonder how much effort you put to make the sort of excellent informative website
Hello. . [url=https://yuzovka.org/]yuzovka.org[/url]
yuzovka.org
https://yuzovka.org zwz4763574
Just wish to say your article is as surprising The clearness in your post is just cool and i could assume youre an expert on this subject Fine with your permission allow me to grab your RSS feed to keep updated with forthcoming post Thanks a million and please keep up the enjoyable work
Henof There is definately a lot to find out about this subject. I like all the points you made