Chúng ta thường nghĩ rằng một chính phủ có nhiều nhân sự xuất thân từ ngành truyền thông sẽ hiểu và bảo vệ quyền Tự do ngôn luận. Thế nhưng, thực tế cho thấy điều ngược lại: tình trạng báo chí và ngôn luận đang xuống cấp nhanh chóng, bị bóp méo và lợi dụng để phục vụ quyền lực thay vì công chúng.
1. Từ “người đưa tin” thành “người kiểm soát thông tin”
Những nhân vật từng làm trong ngành truyền thông, đặc biệt ở các kênh có thiên kiến chính trị, không mang theo tinh thần báo chí độc lập, mà mang theo thói quen định hướng dư luận. Trong chính quyền, họ tiếp tục xem thông tin là vũ khí, không phải là quyền của người dân.
2. Kỹ năng thao túng thay vì minh bạch
Truyền thông thương mại đã dạy họ cách tạo “câu chuyện” có lợi cho phe mình, gieo sợ hãi, dựng hình ảnh “kẻ thù chung”. Khi đem kỹ năng đó vào bộ máy nhà nước, thông tin chính trị trở thành công cụ thao túng, không còn là sự thật khách quan.
3. Đặc quyền phát ngôn thay thế quyền tự do
Tự do ngôn luận vốn là quyền của công dân. Nhưng trong môi trường bị thao túng, nó biến thành đặc quyền của chính quyền và đồng minh. Những tiếng nói phản biện bị chụp mũ, đe dọa, hoặc dập tắt. Trong khi đó, tiếng nói ca tụng được khuếch đại và bảo vệ.
4. Phục vụ quyền lực thay vì công lý
Trước đây, họ từng phục vụ “khán giả mục tiêu” của một kênh truyền hình. Bây giờ, họ chỉ phục vụ một “khán giả duy nhất” – tổng thống và đảng phái. Báo chí độc lập bị xem như “kẻ phá bĩnh”, còn chính sách truyền thông trở thành công cụ để duy trì quyền lực.
5. Báo chí yếu dễ bị khống chế
Sự phân cực khiến báo chí chính thống chia rẽ. Một số bị mua chuộc bằng lợi ích, số khác bị đe dọa bằng pháp lý. Điều này tạo ra hiệu ứng “tự kiểm duyệt” (chilling effect), khiến báo chí e ngại phơi bày sự thật. Và khi báo chí im lặng, xã hội mất đi cơ chế giám sát quyền lực.
Kết luận
Một chính phủ đầy rẫy những “người từng làm truyền thông” chưa chắc đã bảo vệ tự do ngôn luận. Trái lại, nếu họ xem truyền thông chỉ là công cụ tuyên truyền, thì kỹ năng thao túng sẽ thay thế tinh thần báo chí.
Và khi đó, Tự do ngôn luận – nền tảng của mọi nền dân chủ – không còn được gìn giữ như một quyền, mà chỉ tồn tại như một công cụ chính trị.
Haha, nhìn mấy vụ thao túng thông tin và bóp méo thực tại này như chơi đùa với chữ nghĩa! Thật là đáng cười khi người đưa tin biến thành người kiểm soát câu chuyện, đòi hỏi phải mở cửa cho thanh tra nhưng lại dập tắt tiếng nói khác. Chắc họ đang so sánh Tự do ngôn luận với Đặc quyền phát ngôn như là hai cách gọi giống nhau hả? Mấy ông từng làm trong ngành truyền thông này thì đúng là biến thông tin thành vũ khí rồi nhỉ! Nhưng liệu họ có ổn định được dư luận bằng cách này không hay lại gây ra stagflation cho niềm tin công chúng?