Bạn Trần Hoàng Trúc thông báo là 7 bài thơ của bạn bị buộc phải gỡ xuống. Theo mình đó là những bài thơ chính sự rất hay, mang hơi thở của cuộc sống xã hội. Do đó, kể từ hôm nay, mình copy và post lại trên trang nhà mình, rất mong các bạn chia sẻ rộng rãi. Đó vừa là để phổ biến tác phẩm hay, ủng hộ tinh thần đối với nhà thơ, vừa để trả lời cho sự độc tài vi phạm quyền tự do ngôn luận. Không có bất cứ kẻ nào có quyền bịt miệng chúng tôi
THƠ GỬI NHỮNG NGƯỜI “CÓ NÃO”
Bạn gọi chúng tôi, những người xuống đường biểu tình ôn hòa là “không não”
Vâng, bạn thông minh nên quyết chí ngồi nhà
Bạn dại gì dang nắng đổ mồ hôi
Và có thể, biết đâu, còn đổ máu
Bạn “có não” nên giữ mồm câm chặt
Nước mất tới nơi chẳng dám hé nửa lời
Miệng sắp bị bịt mà rung đùi sung sướng
Ta ở nhà ngoan, đâu bị đánh, bị đòn
Bạn “có não” mà quyết làm nô lệ
Giặc Tàu kia, khác máu tanh lòng
Tây Tạng, Tân Cương… máu đổ thành sông, biển
Và sắp đến rồi, bờ cõi Việt Nam ta
Bạn “có não” mà cam chịu nhục
“Trước bất công chẳng dám kêu đòi”
Cam phận sống lưu vong trên tổ quốc
Chịu cúi đầu rước giặc xéo quê hương
Bạn “có não” mà chửi vạn người dân
Chẳng quản tử sinh, xuống đường vì tương lai con cháu bạn
Bằng những lời nghiệt cay như “ngu đặc”
Bạn “có não” làm gì cho phí thế bạn ơi?
Bạn “có não”, bạn tiếc một đoạn đường
Bị tắc nghẽn do chúng tôi đổ xuống
Bạn không tiếc cả hai bờ Nam Bắc
Sắp điêu linh dưới gót giặc hung tàn
Bạn “có não”, bạn tiếc một ngày công
Mà không tiếc gần trăm năm mất nước
(Hay mất cả ngàn đời, ai biết được?)
Bạn “có não” mà! Bạn tiếc một ngày công!
Bạn “có não” mà để cho con cháu
Thành mồi ngon, “nội tạng” giặc sau này
Khi khuất núi bạn có dám nhìn tiên tổ?
“Có não” kiểu gì chua xót thế bạn ơi?
Bạn “có não” nên bạn tìm mọi cách
Che giấu đi nỗi hèn nhát của mình
Bằng cách gọi những người yêu nước
Là “thiếu não” à? Tội nghiệp bạn quá đi thôi!
Bạn “có não” nhưng tim thì quá bé
Gan thì teo chỉ có miệng là to
Nếu chẳng dám xuống đường vì tổ quốc
Đừng mở miệng chửi người cho dân chúng miệt khinh!
Trần Hoàng Trúc
Fb Lê Bảo Nhi