Những tháng ngày đen tối (kỳ 11)

0
149
Ảnh: Sài Gòn hoang lạnh rợn người (ảnh: Sỹ Huyên)

Nguyễn Thông

Câu này được nhắc lại ở đầu mỗi kỳ: Đây là biên chép về hiện thực cuộc sống thời gian bị dịch Covid-19 năm 2021, năm căng thẳng nhất trong cơn dịch thế kỷ.

15.9

Coi cái cách chống dịch của chính quyền, đọc những nhận xét từ dư luận xã hội, ông Triển bảo nói gì thì nói, nhà cầm quyền xứ này đã mất điểm, mất niềm tin trong dân nghiêm trọng tới mức nếu họ có đưa ra chủ trương tốt (điều động bộ đội giúp dân, đi chợ chẳng hạn), làm được điều tốt (xăng xái mua vắc xin) thì dân vẫn chê, vẫn không tin. Đã quá lâu, người dân bị chính quyền hành hạ đủ kiểu, lừa dối đủ cách nên họ cảm thấy không có thứ gì chính quyền thực hiện là hay ho hợp lý cả. Luôn thấy mình bị lừa.

Nhà thơ Bùi Chí Vinh làm thơ thời sự về dịch, mỗi bài cứ vừa đưa lên đã có vài nghìn người đọc. Nhiều người còm (comment) theo, rằng ai đời chống dịch, loay hoay đủ kiểu đủ cách mà càng chống, dịch càng nặng, kéo dài không biết đến bao giờ, số người mắc tăng, người chết tăng, cứ thế hơn nửa năm trời, ai mà chịu nổi.

Anh Nguyễn Khắc Nhượng ví von chính quyền chống dịch giống như thằng bờm vác tre ngang vào cổng, vướng víu thì phá cổng chứ không chịu xoay cây tre, ai góp ý thì bị nhắc nhở, dọa để yên cho người ta làm, đừng có ý kiến ý cò, nếu giỏi sao không ra mà chỉ đạo. Mấy dư luận viên “ăn cây nào rào cây ấy” mắng xa xả, rằng Mỹ nó chết cả vạn người kia kìa, không thích ở nước này thì sang bên đó mà sống, ăn bơ thừa sữa cặn nhà chúng nó… Cả họ nhà bờm, bờm, bố bờm, ông bờm xúm vào mắng, giống như tuyên giáo huy động cả bộ máy báo chí truyền thông bênh chính quyền thì còn ai dám nói.

15.9

Theo báo cáo của chính quyền TP.HCM, được Bộ Y tế công bố, số ca tử vong do dịch Covid ở Sài Gòn cao khủng khiếp, chẳng hạn hôm 22.8 lên tới 340 người chết, những ngày sau cứ bình quân trên dưới 300 mỗi ngày, kéo dài cả tháng nay. Nhưng những người nắm được nhiều thông tin thì bảo số công bố ấy chưa là gì, đó chỉ như phần nổi của tảng băng chìm, chứ số thực còn gớm hơn nhiều. Điều đó có cơ sở bởi chính ông bí thư Nên cũng thừa nhận việc dồn người bị nhiễm vi rút vào các bệnh viện dã chiến, các khu tập trung, khu cách ly nhưng hệ thống y tế không kham nổi, người bệnh không được chăm sóc, điều trị, ăn uống đầy đủ… đã khiến số tử vong tăng cao.

16.9

Trên mạng xã hội lùm xùm vụ nhà sư Thích Nhật Từ trụ trì chùa Giác Ngộ quận 10 Sài Gòn tổ chức lễ cầu nguyện để vắc xin NanoCovax do VN sản xuất được duyệt, được đưa vào lưu hành. Nhiều người cười bảo vắc xin thì phải căn cứ vào cơ sở khoa học chứ sao lại lôi thần phật vào đây. Có người nói chắc mấy ông sư dạo này hết việc, dân chúng thì đói ăn không có tiền cúng dường nuôi các ổng; lại có người nghi hay đám thầy chùa ăn tiền của doanh nghiệp chế vắc xin… Nhà báo Ngọc Vinh (Vinh Râu) viết cái tút về vụ này liền bị FB chặn ngay tút suỵt, nó nói do thầy Nhật Từ yêu cầu. Ông em họ tôi nhận xét phật phiếc giờ cũng lắm chuyện phết. Tôi mắng nó, mày không được đụng đến phật, nhưng nếu mày nói sư siếc thì được. Sư quốc doanh một khi đã chủ trương “đạo pháp, dân tộc và chủ nghĩa xã hội” để tu hành thì chỉ thế thôi.

16.9

Ông Phùng Quang Thanh chết hôm qua 15.9. Đại tướng quân ngày xưa chết nơi trận tiền, còn đại tướng thời nay chết trên giường nệm, làm gì còn chuyện “gieo Thái Sơn nhẹ tựa hồng mao”, ông hàng xóm nhà tôi bảo vậy. Nhà nước tổ chức tang lễ cấp nhà nước, đưa về chôn ở quê. Dư luận lại được dịp eo xèo về chuyện mồ mả lăng tẩm, nhất là tốn đất, những mấy nghìn mét vuông. Đất đai theo luật nhà nước thuộc sở hữu toàn dân, nhưng với ông to bà nhớn, khi sống cũng như lúc chết, có luật riêng, đố đứa nào dám động vào.

Vụ ông Thanh chết, buồn cười nhất việc báo Tiền Phong viết bài về lễ tang, chả biết do cẩu thả hay có ý đồ gì, chơi luôn cái chú thích ảnh: “Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ và Thường trực Ban Bí thư Võ Văn Thưởng đưa linh cữu đại tướng Phan Văn Giang rời nhà tang lễ quốc gia về nơi an nghỉ cuối cùng”. Thiên hạ cười bò, bảo nhau phen này thằng Tiền Phong toi. Ngày 16.9 báo phải đăng lời xin lỗi vì đã “làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín đồng chí đại tướng Phan Văn Giang”. Dư luận lại cười, thắc mắc chả biết ảnh hưởng đến uy tín là sao, không lẽ nói bị chết là làm mất uy tín.

17.9

Ông Hồ Đức Phớc, Bộ trưởng Bộ Tài chính lên mặt báo và tivi kêu thảng thốt “hiện nay ngân sách nhà nước rất khó khăn, trung ương gần như không còn đồng nào”.

Trên mạng xã hội phây búc có cái thông báo buồn về việc tìm người. Nội dung đại loại: Nhà sách Quân Trí tại 63 Phan Đăng Lưu, phường Hòa Cường Nam, quận Hải Châu, TP.Đà Nẵng tìm một phụ nữ trung niên khoảng 30 – 40 tuổi. Người đàn bà này vào nhà sách mua sách giáo khoa và cặp sách cho con gái học lớp 4. Khi tính tiền, nhân viên thu ngân nói cả thảy 600.000 đồng. Chị ta nhận túi hàng nhưng không trả tiền và bỏ chạy. Nhà sách lúc ấy do đang dịch khá vắng nhân viên nên không có người đuổi theo, chỉ thông báo trên bảng trước cửa và đưa lên mạng “mong chị ngày mai đến trả tiền, hoặc hàng (nếu chị không có tiền), còn không thì chúng tôi buộc lòng phải cung cấp video camera và ảnh chụp biển số xe của chị cho công an”. Có người đọc xong “lệnh truy nã” trên đã biên rằng “đọc xong, tôi chảy nước mắt. Sao dân mình khổ đến thế này hở trời”.

Báo “Người đô thị” đăng bài của nhà báo Phúc Tiến “Cần đặt trả lại lư hương và tôn tạo tượng đài Trần Hưng Đạo” nhân ngày giỗ Đức thánh Trần 20.8 âm lịch. Báo đăng sáng, chưa hơn nửa ngày thì chiều bị bóc gỡ, chắc do chịu áp lực quá khiếp. Thiên hạ nhận xét những lời nói phải, hợp lòng dân bây giờ nhà cai trị không muốn nghe, đức thánh cũng không là gì đối với họ. Không chỉ bị gỡ bài mà có khi còn bị phạt, về tội… nói đúng. (còn tiếp)

Nguyễn Thông (ghi)

Những tháng ngày đen tối (kỳ 12)

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here