Đọc cái gì khác một chút cho nhẹ lòng nhé các bạn. Sáng nay bạn Daisy gửi cảm nghĩ về Khói:
Khói
Với tay mở màn hình điện thoại, 00:21
Tôi vào nhà tắm vã nước lên mặt cho tỉnh táo, tôi biết đêm nay sẽ là 1 đêm khó ngủ.
Tôi đọc ” Mắt Biếc” năm 21 tuổi, những khung cảnh mượt mà của con đương về làng Đo Đo , đặc biệt là vạt sim tím trải dài tận chân trời, phiến đá nhỏ dưới gốc bàng già nhìn về thung lũng bên dưới. Nơi không biết bao lần Ngạn thấy mình chìm trong nhưng suy tư ko dám ngỏ.
Những thứ vừa e ấp vừa thơ ngây, nhẹ nhàng như giọt sương ban mai làm lòng tôi dịu lại.
Dù biết tình yêu ko dám ngỏ là điều khó khăn biết nhường nào.
Nhưng dù sao Ngạn hiền lành, cuộc đời Ngạn dẫu có nổi niềm khó tỏ thì anh chàng vẫn là một ông giáo làng, yên ả như chiếc lá chiều thu rụng xuống vạt rừng già, khu rừng giữ mọi bí mật trong lòng.
Rồi tôi đọc ” Khói ”
Mở đầu cuốn tiểu thuyết dài 560 trang ko mấy dễ cảm nhận bởi những câu hỏi đầy tính triết lí nặng nề ( đại ý ) :
” hạnh phúc tưởng như đã nắm giữ , định lượng , vậy mà không phải.
.. tình yêu là gì, thứ kéo ta đến tận cùng của hân hoan vui sướng, cũng là thứ nhấn chìm đời ta bằng những chia ly ”
Và những suy tư ấy của một thẳng tù, 5 năm cơm cân áo số..
Tôi mường tượng những cảnh chém giết ghê tợn, những tên vô học, những thứ nhơ nhớp bẩn thỉu dưới đáy của xã hội.
Ừ thì cướp hiếp giết là dành cho những kẻ máu lạnh, những con vật trong lốt của con người. Những tâm hồn vô cảm, chai sạn.
Nhưng không, mạch truyện đưa tôi đến với ấu thơ vừa nghèo đói vừa có phần bi hùng của Dũng khói.
Những dậu râm bụt nở đỏ, con đường làng, phiến đá phẳng trên đồi, những hàng cây xao lao, những thú vui con trẻ .
Con người Dũng khói vừa ngang tàng , hiếu thắng nhưng trong sâu thẳm lại là một trái tim chân thành và mong manh.
Thứ nằm trong tận cùng lớp vỏ gai góc là một tâm hồn tha thiết yêu và muốn được yêu.
Tình yêu ấy là thứ ánh sáng cuối con đường mịt mùng tăm tối, đã kéo hắn lên, giữ cho hắn sống sau biết bao lần cuộc đời và trớ trêu của số phận – với đôi bàn tay của bóng tối bủa vây và dìm hắn xuống hố sâu của sự bất hạnh.
Hắn bất hạnh trong chính bản thể của mình.
Những nỗi buồn bã đeo bám, tuyệt vọng và cô độc.
Từ một cậu nhỏ tinh nghịch, nhưng lại sáng dạ, học kiến trúc để trở thành một kĩ sư. Ít ai có thể ngờ những đưa đẩy của vận mệnh mang hắn đến bãi vàng, vừa là một phần trong thế giới hiểm nguy ấy- vừa không.
Hắn sống trong súng ngắn, dao găm, ma tuý, gái , máu và nước mắt. Nhưng một phần nào đó vẫn luôn ở lại với nàng, đôi bàn tay thon, mái tóc đầy hương bưởi , đôi mắt nâu to và tiếng cười khúc khích…
—-
Mỗi khi đọc được 1 cuốn sách hay, tôi thường chìm đắm trong những suy tư và cuốn sách ấy.
Lúc buồn, lúc vui.
Nhưng với ” Khói ” – nó còn là những cái nhìn rộng mở về một thế giới tôi chưa bao giờ biết đến. Những gì bản năng nhất, những gì vẫn xảy ra trong cuộc đời này nhưng ở lớp lang khác.
Mỗi kiếp người đều là một bức tranh với buồn vui, đau khổ, với sáng, tối. Có lúc rõ ràng tươi tắn như được ánh nắng ban mai chiếu rọi, lúc lại bàng bạc sương mù . Vô định.
Cảm ơn tác giả Chau Doan.
Cuốn sách này đặc biệt bởi 1 ngừoi tay ngang như ông. Ông ko phải nhà văn. Tiểu thuyết đầu tay của một võ sư Karate , phóng viên hẳn được nhào nặn bởi 1 phần những gì ông đã trải qua – thì mới đầy ắp cảm xúc và chân thực đến thế.
Vậy đó, một trải nghiệm của những người xa lạ sẽ cho ta hình dung được mọi xúc cảm trong thế giới này. Nên tôi thầm cảm ơn những trang viết của những cuốn sách mình đã đọc qua.
Thật sự, tôi thấy mình được rất nhiều. ❤️
Cảm xúc của một người vừa đọc xong ” Khói ” đêm qua. Những đoạn tả về nỗi buồn thăm thẳm của Dũng : hẫng hụt, trống trải . Những đau đáu và khát khao yêu thương với Hạnh.
Dở dang và tha thiết.
Nước mắt em chảy trong đêm khi một mình ngồi đọc say sưa cho đến hết thì thôi. E muốn biết Dũng sẽ thế nào, liệu có chút ngọt ngào nào dành cho anh ấy khi đã sang cái dốc bên kia của cuộc đời. Năm tháng tuổi trẻ trôi tuột đi. Để rồi, Dũng vẫn ko thể bên cạnh người mình dành cả cuộc đời đã sống để yêu. Nhưng dù sao, anh ấy có thể sống trong tình cảm ” chính thống ” với cha và anh em – mối ràng buộc máu thịt duy nhất còn lại.
Rồi Dũng sẽ yêu và được yêu phải không anh?
Em mong như thế …