Tác giả: Đặng Tiến
Tôi quan sát và thấy từ hàng trăm năm trước có ba nhân vật vĩ đại nhất Á châu đều coi Nho giáo là kẻ thù không đội trời chung.
Ba nhân vật ấy là ai?
Thứ nhất là nhà cách mạng Tôn Trung Sơn,
Thứ hai là nhà Khai sáng Fukuzawa Yukichi,
Và thứ ba là Văn hào Lỗ Tấn.
1. Tôn Trung Sơn là người khởi xướng chủ nghĩa Tam dân:
– Dân tộc Độc lập,
– Dân quyền Tự do,
– Dân sinh Hạnh phúc.
Độc lập + Tự do + Hạnh phúc, là bộ ba không thể tách rời nhau.
2. Fukuzawa là người đề xướng “Thoát Á luận” trong đó có một ý tôi diễn nôm na là thế này:
“Chỉ cần là hàng xóm của Tàu đã là điều đáng xấu hổ rồi, đã bị thế giới Văn minh người ta khinh thường rồi.”
Ai không tin diễn nôm của tôi thì vào trình duyệt Google, gõ từ khóa “Thoát Á luận” và đọc xem có đúng như vậy không!?
3. Còn Lỗ Tấn thì chắc chắn là vô cùng căm ghét Nho giáo. Chả tin, mời bạn đọc lại một lần thôi, truyện ngắn “Khổng Ất Kỷ,” hoặc “Trường minh đăng” để xem tôi nói có đúng không. Điều thú vị là cả ba nhân vật vĩ đại này đều không chủ trương “gạn đục khơi trong” chi hết mà là vứt bỏ, vứt bỏ, vứt bỏ.
Tôn Trung Sơn và Lỗ Tấn có chung một ý: Thời gian đời người có hạn, nên dành thời gian ấy mà đọc sách Tây Phương cho nó mở mang bộ óc ra. Cổ thư Trung Hoa trong đó có “tứ thư ngũ kinh” là thuốc phiện dính vào là mắc nghiện, là bị đầu độc là trở thành nô lệ mù quáng rũ ra không được.
Nhà Khai sáng Nhật Bản thì luôn khẳng định đọc những thứ ấy chỉ làm hư hỏng bộ óc con người.
Một nước mạnh như Hoa Kỳ mà phải đề ra chính sách toàn diện để tẩy chay các Học viện Khổng tử thì đủ biết sự nguy hại của Khổng giáo – Nho giáo nó ghê gớm thế nào!
Một lần nữa, cho tôi được nhắc lại:
Nhà nước toàn trị kiểu Trung Hoa được kiến tạo trên nền tảng học thuyết Khổng giáo là thứ nhà nước kinh khủng nhất bởi sức sống dai dẳng của nó. Chính thể toàn trị nào thì cũng đề cao chủ nghĩa ngu dân. Nhưng chủ nghĩa ngu dân kiểu Nho giáo là kinh khủng nhất. Lỗ Tấn khẳng định nó là xích mềm, là độc dược làm tê liệt con người, khiến cho con người thích được làm nô lệ, vui với thân phận nô lệ, tự hào vì được làm nô lệ, khóc nấc lên nghẹn ngào khi mình là nô lệ. Cứ đọc “A.Q chính truyện” là thấy hết.
Tôi có đọc tuy không được nhiều, mà đọc nhiều để làm gì khi thấy chỗ khốn nạn nhất của học thuyết này là lợi dụng trình độ còn thấp của những người lao động để đầy đọa họ thêm vào vòng tăm tối ngu muội.
Khổng giáo – Nho giáo là học thuyết chính trị – đạo đức.
Về phương diện đạo đức nó cực kỳ giả dối; về phương diện chính trị nó cực kỳ bảo thủ và phản động. Cho nên chúng ta muốn người Việt mình tiến bộ thì dứt khoát phải nói không với Nho giáo dù nó biến hóa ở bất cứ hình thức nào.
Tôi không có ý định tranh luận với ai. Anh chị em nào đồng ý thì tốt. Không thì từ bỏ kết bạn với tôi, càng tốt!