Tạm đặt tên cho chương trình nhạc thính phòng của Lê Quang và bạn hữu ngày 12/11 vừa qua như thế vì nó như một ánh nắng hiếm hoi rọi vào những ngày thu mây xám của Paris.
Cũng không ngoa, vì ngày chúa nhật 12/11 vừa qua là một ngày mưa rả rít, không khí ẩm lạnh cộng thêm với cuộc biểu tình lớn về phong trào chống bài Do Thái với nhiều chính trị gia quan trọng tham gia.
Mặc dù cuộc biểu tình trên 100.000 người tại Paris cộng với thời tiết lạnh lẽo đã làm nhiều người ái ngại khi phải đến quận 18 để tham dự. Thế nhưng rồi những chiếc ghế trống trong khán phòng ấm cúng cũng được lấp đầy bởi khách đến trể do kẹt xe vì biểu tình.
Sự chờ đợi của mọi người được đền bù xứng đáng bởi những giọng ca chuyên nghiệp: lắng đọng với Lê Quang, vút cao với LyLy, rực lửa với Lệ Thu, chìm khuất với Thảo Linh… Cùng với dàn nhạc điêu luyện và cô mc vui tính, khán giả đã thả hồn theo những bản nhạc được chọn lọc để thích hợp với mọi lứa tuổi trong suốt 4 tiếng đồng hồ.
Ngoài giọng ca trầm ấm, ca sĩ Lê Quang đã có một phong thái trình diễn thật thân mật, tạo cho khán giả một cảm giác gần gủi, thân thiện…khoảng cách giữa khán giả và ca sĩ đã trở nên ngắn đi qua những tiếng vỗ tay và tiếng húyt sáo vang động khán phòng.
Riêng với tôi, buổi nhạc thính phòng ngày 12/11 vừa qua là một món quà quý giá vì chưa bao giờ tôi được nghe những giai điệu tuyệt vời của những ca sĩ chuyện nghiệp trong chính ngày sinh nhật của mình, dù đó cũng chỉ là một tình cờ.
Được biết các ca sĩ Lê Quang, Lyly Doan, Thảo Linh…là những ca sĩ đến từ bên kia …biên giới…mang lời ca tiếng hát làm đẹp thêm Paris trong một chiều Thu lạnh lẽo.
Hôm nay, Lyly Doan đã trở về London, Lê Quang, Thảo Linh đã trở lại Na-Uy….Paris mưa vẫn lạnh làm gợi lên hình ảnh mưa phố núi, xin mượn lời thơ của thi sĩ Vũ Hữu Định để nhớ đến những giọng hát và những tấm lòng:
Xin cảm ơn thành phố có em
Xin cảm ơn một mái tóc mềm
Mai xa lắc trên đồn biên giới
Còn một chút gì để nhớ để quên…
Còn một chút gì để nhớ để quên ???