Jul 6
Những người khách đến bàn đèn tôi đa số đều là thanh niên. Công việc của họ người làm bến bãi, người lái xe lam và trộm cắp phụ tùng ô tô. Quanh đi quẩn lại cùng toàn anh em quen với nhau. Thường ngày người ta đến vào buổi sáng và tối. Giữa thời gian đó tôi có thể đi chơi hoặc làm việc khác, như đi tìm mối bán buôn.
Anh Khanh Bái lái xe lam, loại xe ba bánh chở khách thịnh hành lúc ấy. Xe đón khách ở bến xe Long Biên đi về các nơi như dạng taxi bây giờ. Tuỳ theo khách, gặp khách quê hay người lành, anh chở nửa đường dừng lại đòi tiền. Lý do tiền đòi thêm là tiền vào bến, tiền qua trạm thu phí và tiền trời ơi gì đó muôn hình muôn vẻ. Khách mà cứng đầu anh lôi thanh sắt dắt sau ghế ngồi ra, người anh ghè vào chân, người anh ghè vào đầu. Đa phần họ đều sợ mà trả tiền như anh muốn cho xong.
Có lần tôi đi với anh, anh bảo tôi, mày giả vờ làm khách, lúc tao doạ lấy tiền, mày vờ sợ trả tiền tao cho chúng nó làm theo.
Một cặp vợ chồng ở tỉnh lên Hà Nội mua tivi nội địa hàng bãi của Nhật, chở từ bến xe Gia Lâm sang đến giữa cầu Chương Dương thì anh dừng lại bảo thu tiền. Anh đòi 5 nghìn một người, trong khi lẽ ra chỉ 2 nghìn một người. Tôi bảo giá chỉ 2 nghìn, anh rút cái gậy sắt ra dí mặt tôi chửi.
– Đm thằng ôn con thích mặc cả không.
Nói rồi anh vụt nhưng trúng vào cái khung sắt sườn xe lam, tiếng sắt va chạm nhau khiến vợ chồng kia mặt xanh lét, tôi móc tiền trả anh 5 nghìn rồi ngồi im thin thít.
Anh quay sang bảo vợ chồng kia trả 15 nghìn, họ ấp úng nói sao 2 nghìn đã thành 5 nghìn một người, giờ 2 người lại là 15 nghìn.
Anh Khanh bảo.
– Đm chúng mày ngoại tỉnh, thỉnh thoảng mới đi, giá nó khác. Người ta ở đây hay đi giá nó khác.
Họ bảo người đâu cũng là người, sao lại ép họ như vậy.
Anh Khanh cầm thanh sắt như chuẩn bị vụt, mắt anh long sòng sọc chửi.
– Thế đccm chúng mày có thấy bọn Tây nó cũng là người, nó đi tàu xe hay vào ăn có giá như người Việt không, lý sự bố cho một nhát bây giờ.
Nói rồi anh cầm cái cây sắt thọc vào hông người ta.
Tôi đưa mắt nhìn họ như bảo thôi trả cho xong. Họ cũng chẳng biết làm gì hơn, đành trả 15 nghìn.
Một ngày anh Khanh kiếm được đến 100 nghìn, anh hút thuốc phiện hết 30 nghìn. Anh chỉ khoảng 24,25 tuổi nhưng đã có vợ con. Hàng ngày anh đánh xe lam quanh quẩn dọc phố Nguyễn Văn Cừ, bến xe Long Biên, ngã ba Câù Chui để săn khách. Chẳng biết lúc anh thiếu thuốc, chưa hút thì thế nào. Nhưng anh đến chỗ tôi hút xong, tôi đi cùng anh thì thấy anh linh hoạt, nhanh nhẹn và sục sạo hau háu nhìn những người đi đường mời chào rất tràn trề sinh lực. Anh ngọt ngào chào khách.
– Bác ơi, anh ơi, chị ơi đi đâu em chở cho nhanh, trời nắng chờ xe buýt làm gì, đi xe ôm làm gì, xe em có che nắng, thoáng mát, em chở tận tình đến nơi đến chốn.
Lúc ấy anh tươi tắn, đon đả và lễ phép lắm. Nhưng khách lên xe rồi đi một đoạn thì anh sẽ như đoạn vừa kể trên. Anh còn phanh áo ngực lộ hình xăm con đại bàng và đặc biệt nhất thái độ anh cầm cây sắt khiến người ta cảm giác là anh đã vụt nhiều người rồi chứ không phải là doạ.
Nhưng có lần gặp một bà già, anh liến thoắng u ơi u này, anh chở bà đến nơi và lấy đúng giá 2 nghìn.
Anh nói với tôi, cũng nhìn tùy người mà vặt thôi em à.
Đến một hôm tôi không thấy anh đi làm, anh hút xong nằm thở dài. Hỏi sao không đi làm, anh kể xe đặt rồi, đặt 2 triệu, đánh xóc đĩa thua rồi. Anh bảo đêm nay đi đánh phục thù, một là mất xe thì đi ăn cắp cùng bọn thằng Tuyển. Tối đó anh quay lại, hút xong rồi bảo tôi đi với anh, cầm tiền cho anh.
Anh đưa tôi 7 triệu dắt trong bụng, chúng tôi đi xe ôm lên hàng Giấy, sới xóc đĩa của nhà Oánh Phở.
Dân giang hồ Hà Nội đầu những năm 90 ai cũng biết sới nhà Oánh Phở.
Chúng tôi trả tiền vào cửa, lên trên gác sới bạc đang diễn ra. Ông Hùng Riềm trùm bến Hải Phòng cùng các ông Hùng Lan, Dân Chấn quây quanh và nhiều con bạc khác. Ông Tân Hàng Tre thì ôm bảng vị. So với các ông ấy bọn chúng tôi là tiểu yêu, lên chỉ đứng ở tuyến hai chứ không đủ tuổi ngồi.
Đặt xe 2 triệu, lấy thêm 7 triệu nữa cầm theo, tôi thấy anh Khanh Bái ngồi rón rén đánh cao lắm 2, 3 trăm nghìn một, nghĩ đánh thế này có khi chẳng đủ tiền trả lãi vay và tiền vào cửa, nhìn ngứa mắt nhưng chẳng dám thúc anh ấy đánh bạo tay.
Lúc này bạc đang đổ cả cầu chẵn, mấy cái sấp đôi rồi về sấp bốn, rồi lại sấp đôi và ngửa tư.
Sau tiến ngửa tư cả làng hầu như đánh mặt chẵn, chỉ có một người đánh 200 nghìn bên lẻ.
Cái kiểm tiền xướng.
– Chẵn thừa triệu rưỡi, bán chẵn triệu rưỡi.
Cả làng im lặng, cái hô thêm ba câu, chuẩn bị hô chẵn về thì tôi ở tuyến ba nói.
– Đắt chẵn triệu rưỡi.
Cả làng ngước nhìn tôi, ông Hùng Riềm nhận ra tôi vì ông ấy cũng là dân hút, ông nói.
– Cho nó vào đây chạm bát.
Người ngồi dưới rẽ ra để tôi vào đặt tay lên bát. Ông Khanh Bái mặt xám ngooét, hổn hển nói.
– Thôi đánh vậy thôi nhé.
Tôi gật đầu, ông Tân Hàng Tre cầm bảng vị nói kháy.
– Mở ra xem cái sấp đôi vào mặt.
Tôi quay qua anh Khanh hỏi đánh đâu rồi, anh bảo đánh 200 nghìn bên chẵn. Tôi hỏi anh Hùng Riềm có rút 200 ấy về được không. Tất nhiên thì anh Hùng mừng, vì đang ế chẵn. Tôi cầm 200 ấy lạnh lùng đặt lên bảng vị sâp 1 của anh Tân Hàng Tre.
Tôi hỏi mở được chưa, anh Hùng gật đầu. Tôi gõ vào đít bát nói.
– Lẻ còn thừa 5 triệu.
Lúc ấy cả làng giật mình, chẳng ai nghĩ thằng tiểu tốt như tôi dám thách lại sới. Toàn các anh chị trùm bến, ai cũng kết chẵn rồi mà giờ có thằng ôn con nó thách lại như vậy, để im thì không được. Mấy anh lầm lì không nói, người ném xuống mặt chẵn 1 triệu, người 2 triệu, người ném cái bật lửa ra báo 3 triệu.
Anh Hùng Riềm kiểm mặt chẵn, anh đanh giọng.
– Trước sau tổng cộng chẵn thừa 8 triệu.
Tôi lôi bọc tiền ra nói.
– Em chỉ có sáu triệu rưỡi mang theo thôi.
Bây giờ dân đánh bạc nhiều tiền, đánh một lúc bay cả nhà. Nhưng hồi đó đánh canh bạc tiền đến như vậy cũng là to. Anh Hùng Riềm bảo người báo bật lửa 3 triệu giảm đi nửa, người kia đồng ý.
Tôi chạm vào bát, sới bạc im ắng, tay tôi không run. Tôi nhìn mắt anh Khanh Bái thấy sự tinh anh khi đủ thuốc của anh không còn, thay vào đó là ánh mắt của kẻ mộng du. Anh không thể ngăn tôi được, ở sới bạc toàn những đại ca tên tuổi, không có chuyện lộn xộn giằng co ngăn cản như bạc ngoài đường. Một lời nói ra là không thể lui lại.
Tôi nhẹ nhàng mở bát ra nói.
– Xem ba trắng đây này.
Trên lòng đĩa 3 quân bài hình tròn màu trắng, một quân màu đen.
Ba trắng hay còn gọi là sấp một.
Tôi nhận số tiền anh Hùng Riềm đếm trao, rồi quay ra thu tiền cược vị sấp một của anh Tân Hàng Tre.
Nhận tiền xong , tôi lại khiêm tốn về tuyến hai đứng.
Mấy tiếng bạc qua, tôi không đánh gì, anh Khanh đánh vài trăm lúc được, lúc thua. Cuối cùng anh bảo anh đi về, chúng tôi cùng về.
Ra đến đường, anh Khánh ôm ngực nói.
-Đm tao bây giờ mới hết đau tim, tao sợ mày quá Hiếu ạ.
Tôi cười.
– Thôi gọi xem ôm về nhà em nằm, mai đi lấy xe về đi làm.
Về nhà đếm tiền, mang đi 7 triệu thì mang về 11 triệu. Hoá ra ông Khanh cũng ngại, nên lúc đó đánh đi đánh lại thua thêm mấy triệụ mới đứng dậy đi về, sợ mang tiếng ăn non. Tôi nghĩ anh ấy làm thế cũng phải.
Đêm ấy bên bàn đèn, anh bảo.
– Tao giờ vẫn chưa hoàn hồn, sao mày liều thế, thua tiếng ấy thì sao ?
Tôi bảo.
– Đéo hiểu anh cầm tiền đi sới mà anh lại bảo thua thì sao, đã cầm đi là chấp nhận chơi chỗ ấy, thế anh đặt xe thêm 7 triệu để cầm đi cho oai, hay để đánh vài trăm một cho đến sáng à? Đánh nhiều mụ người chứ làm cái mẹ gì, cờ bạc ăn nhau ở vận, mà đã là vận thì một nhát cũng xong.
Anh Khanh bảo.
– Nhưng mày đi chỉ cầm tiền cho tao thôi mà.
Tôi nói.
– Nếu mà thua thì anh cứ đến đây hút dần, đằng đéo nào mà ngày nào anh chả phải hút. Được thì em đánh hộ anh, thua thì anh đến em cho hút dần trừ nợ.
Anh Khanh chả biết nói gì, cứ nhìn tôi một lúc rồi chép miệng, rồi thở dài.
Sáng tôi cầm số tiền hôm qua đánh bạc kiểm xong đặt cạnh bàn đèn, đưa cho anh bảo anh đi chuộc xe, anh đưa lại tôi một triệu.
Tôi không nhận, tôi bảo nói thế thôi, lúc đó em kết quá, trong đầu đinh ninh sấp một như nhìn thấy, nên cứ thế phang chả nghĩ thua sẽ thế nào, chắc mà thua thì anh chịu chứ đâu phải em. Nên em không cầm đâu , tiếng đó là em đánh hộ anh mà.
Anh cứ dúi bảo cầm lấy lộc, nói mãi tôi chỉ nhận 200 nghìn.
Mấy ngày sau tiếng bạc sấp một ấy được râm ran quanh bàn đèn, lan cả ra ngoài. Ai cũng nghĩ tôi là con bạc gớm lắm. Người ta đồn tôi từng đánh lớn ở trên rừng, nơi có bãi vàng, có bãi đá đỏ.
Anh Khanh lớn tuổi hơn tôi, nhưng từ canh bạc đó, anh đối xử với tôi như người hơn tuổi, làm gì anh cũng hỏi ý kiến tôi và nghe theo.
Trong giới giang hồ nhiều đại ca tên tuổi lừng lẫy, thành tích đâm chém nhiều vô kể. Nhưng ít ai biết rằng vô số tay giang hồ bản chất liều lĩnh và độ ngông cuồng còn hơn rất nhiều. Có điều họ chết sớm vì nhiều lý do, hoặc họ giã từ giang hồ, hoặc bệnh tật hay vùi đời trong nghiện ngập. Nhiều giang hồ đã rời khỏi cuộc đời rất sớm ở tuổi đôi mươi, có người vì gây án lớn phải chịu án tử hình, chung thân khi chỉ ngoài hai mươi tuổi.
Một trong những người như thế đến bàn đèn tôi hút là thằng Tuyển Si nhà ngõ Báo Khánh….
…………….
Những mẩu truyện đến nay đã hơn 30 năm, có lúc tôi sẽ sai sót về con số, chẳng hạn như giá trị tiền bát phở, bao thuốc lá hay thời điểm việc gì đó xảy ra. Bạn đọc thông cảm.