Site icon TUẦN VIỆT NAM

CAFÉ TỐI: CÔNG LÝ (2)

(Kịch một hồi, hai cảnh của Chu Mộng Long)

Cảnh 1: Phiên tòa Trần gian xét xử tội ác ông Trâu.

Quan tòa: Đưa thủ phạm ra tòa.
Lính hầu: Đưa thủ phạm ra tòa.
(Hơn chục người lính kéo lê ông Trâu đã bị bắn chết vào tòa)
Quan tòa: Này ông Trâu, vì sao ngươi húc chết chủ nhân của ngươi? Phận làm Trâu là phải trung với chuồng hiếu với chủ. Húc chết chủ nhân là mắc tội phản chủ, đáng bị xẻ thịt để tế thần. Ngươi có tự bào chữa không?
Trâu: (im lặng).
Quan tòa: Tòa nhân danh văn hóa văn minh, cho phép ông Trâu được giữ quyền im lặng. Nhưng các nhà quản lí Trâu thì được quyền nói, được quyền công tố. Tòa hỏi nhà quản lí Trâu. Vì sao ông Trâu này húc chủ nhân của nó chết?
Nhà quản lí Trâu: Theo điều tra ban đầu thì là… vì ông Trâu bị sốc trước đám đông.
Quan tòa: Lễ hội thì hiển nhiên phải có đám đông. Biết ông Trâu mắc chứng tự kỉ mà sao vẫn cho vào sân thi chọi? Nhà quản lí chịu trách nhiệm thế nào về cái chết này?
Nhà quản lí Trâu: Không phải tự kỉ mà là bị điên. Lúc đó chúng tôi nghe đám đông la hét Trâu Điên, Trâu Điên. Chủ Trâu biết nó điên mà vẫn cho nó dự thi. Cho nên chủ Trâu phải chịu trách nhiệm về cái chết của mình.
Quan tòa: Vậy ai chịu trách nhiệm về cái chết của ông Trâu?
Nhà quản lí Trâu: Chúng tôi nghi ông Trâu có sử dụng doping trước khi thi đấu. Cho nên chúng tôi phải đòm ông Trâu để lấy máu xét nghiệm. Hiện đã lấy máu và sẽ có kết luận cuối cùng.
Quan tòa: Này ông Trâu. Ông có sử dụng doping không?
Trâu: (im lặng)
Quan tòa: Ngươi không cãi tức là chấp nhận có sử dụng doping. Tòa tuyên không cần kết quả xét nghiệm nữa. Ông Trâu và chủ Trâu phải chết và tự chịu trách nhiệm về cái chết của mình. Bãi tòa.

Cảnh 2: Phiên tòa Địa ngục xét xử tội ác ông Trâu.
(Hồn ông Trâu bị bắn chết và cả loạt hồn ông Trâu khác kéo nhau ra tòa. Kể cả hồn của chủ Trâu vừa bị ông Trâu húc chết.)
Diêm Vương: Ta hỏi đám Trâu kia, vì sao các ngươi chết?
Trâu 1: Tôi bị bọn Yêu Quái tự xưng là những nhà quản lí văn hóa bắn chết vì vừa húc chết chủ nhân của mình.
Diêm Vương: Tức là ngươi mắc tội phản chủ?
Trâu 1: Tôi không thể trung thành với loại chủ nhân đem đầy tớ ra giết hại nhau để mua vui. Loại chủ nhân vô cảm ấy chết là đáng tội.
Diêm Vương: Chủ Trâu kia có lời nào không?
Chủ Trâu: Tôi cũng chỉ vì miếng cơm manh áo. Tôi chưa bao giờ xem Trâu là đầy tớ mà gọi là “ông Trâu”. Nghiệp nông gia lấy ông Trâu làm gốc. Lỗi là ở Thành Hoàng. Hàng năm phải tế thịt Trâu cho Thành Hoàng mới yên thân làm ăn, cho nên mới sinh ra Hội chọi Trâu.
Trâu 1: Bịp bợm. Gọi là ông Trâu mà luôn xỏ mũi Trâu để dắt? Tiếc là tôi không đủ sức húc đổ cái đền có tên Thành Hoàng tham lam ấy. Và thật tiếc là không húc chết hết bọn Yêu Quái đứng ra tổ chức cái hội chém giết ấy để mua vui và làm tiền.
Diêm Vương: Còn các Trâu khác thì sao?
Trâu 2, Trâu 3…: Chúng tôi bị Trâu khác húc gãy sừng, vỡ sọ mà chết. Chết vì thua cuộc.
Diêm Vương: Còn các Trâu kia không thua mà sao cũng chết?
Trâu 10, Trâu 11…: Theo luật thì thắng thua đều phải chết. Chết để tế Thành Hoàng. Chúng tôi chiến thắng mà lại chết thê thảm hơn thua vì bị đâm, bị chém, bị thọc dao vào cổ, bị lột da làm trống, róc xương làm dùi, xẻo thịt thành từng mảnh cho Thành Hoàng và Yêu Quái ăn.
Diêm Vương: Kinh khủng! Địa ngục cũng không có cách hành hình như vậy. Thành Hoàng là đứa nào vừa ác độc vừa tham ăn vậy?
Chủ Trâu: Là chủ nhân của mọi chủ nhân. À không, phải nói là đầy tớ của các đầy tớ.
Diêm Vương: Quỷ sứ đâu. Lên trần gian điều tra xem đứa đầy tớ nào mà bắt dân Trâu phải tế một cách man rợ vậy? Triệu tập xuống đây ngay lập tức!
(Quỷ sứ tuân chỉ lên đường)
Diêm Vương: Trong lúc chờ kết quả điều tra ác tặc Thành Hoàng, ta cho các ngươi tự do tố tội ác của hắn.
Trâu 1: Thành Hoàng tự xưng là đầy tớ nhưng có rất nhiều Yêu Quái hầu hạ. Hàng năm bọn Yêu Quái tổ chức Hội chọi Trâu để gọi là giữ gìn bản sắc văn hóa, kích động dân Trâu giết nhau để mua vui, cá cược và dùng thịt Trâu hiến tế cho hắn để được thăng quan tiến chức. Bọn dân Trâu điên dại giết nhau rồi đem mạng mình hiến tế cho Thành Hoàng để được gọi là trung thành. Riêng tôi khi bị dắt mũi đến trình hắn, tôi đã khinh bỉ ỉa một bãi trước mặt hắn và bất tuân việc bị mang ra chọi đồng loại thì lại bị xem là điên dại và phản chủ. Thật là khốn nạn cho thân Trâu!
Quỷ sứ: Tâu Diêm Vương. Đã điều tra xong. Thành Hoàng là tên gian thần đang thống trị dương gian. Hắn là gian thần nhưng không thể nào bắt được hắn. Hắn sống trong biệt phủ hàng ngàn héc ta, quân canh lính gác điệp trùng. Lại có hàng vạn kẻ ra vào cầu tài cầu lộc cầu quan. Hắn lại khoe giang sơn do hắn cai quản có bao giờ đẹp thế này không, cho nên người người tán dương nịnh hót, khó truy tội mà đưa về chầu Diêm Vương lắm!
Diêm Vương: Thôi được. Tòa tạm phán xử. Chủ nhân nuôi Trâu mà không biết quý Trâu, bị Trâu húc chết là phải. Còn Trâu húc chết chủ nhân kia không mắc tội phản chủ mà có công cảnh báo lũ man di, cho nên từ nay được phong thần. Ta cho ngươi về lại dương gian chỉ huy đàn Trâu bị chết oan kia và cùng nhau hóa thân vào đàn Trâu đang sống. Cứ đến mùa lễ hội của bọn gian thần hãy xông vào giết chết hết lũ buôn thần bán thánh đó cho ta. Cho chúng chết đau chết đớn, chết tiệt cả giống nòi mới hả.
Quỷ sứ: Kế này hay hơn, nhân văn hơn. Thay vì chọi Trâu, các Trâu hãy nhập hồn vào các quan, cho các quan chọi nhau làm trò tiêu khiển. Dân đánh trống, reo hò cuồng nhiệt. Tất cả các quan thắng hay thua gì đều mang ra xẻ thịt để tế Diêm Vương.
Diêm Vương: Diệu kế, quỷ kế! Ta chuẩn y. Bãi tòa.
Màn hạ.

Exit mobile version